Điện thoại Chung Mạn vẫn đều đặn reo lên vào đúng chín giờ tối như . Mỗi lần  thấy tiếng chuông vang lên tựa như là một  nhắc nhở cô về sự việc tối hôm đó.
Minh Hi bỏ thuốc cô là   đúng.  bây giờ cô  bị bỏ thuốc mà cơ thể vẫn  phản ứng mãnh liệt như vậy. Liệu   cô  nên đổ hết  tội  của bảy năm qua lên đầu Minh Hi ? Cô có nên quên  quá khứ mà tiếp nhận  ?
 dù thế nào  chăng nữa, cô vẫn cảm thấy bản  có lỗi với Mạc Lâm vô cùng.
Đã mấy ngày trôi qua,  một giây phút nào cô ngừng suy nghĩ về điều đó, nhưng vẫn  thể nào tìm   câu trả lời cho câu hỏi trong trái tim . Chung Mạn vẫn  đủ dũng khí để bước qua cánh cửa trong lòng đó.
Reng reng, reng reng . . . . . .
Đêm nay di động  vang, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ,  sớm  muộn,  đúng chín giờ tối.
Chung Mạn với tay cầm di động áp sát vào ngực, để cho trái tim cảm nhận được sự rung động của điện thoại. Tựa như làm vậy thì mối quan tâm và lo lắng của Minh Hi dành cho cô sẽ  bị phung phí.
Tiếng chuông ầm ĩ vang vọng một lúc rồi ngừng . Chung Mạn thở dài,   chờ đến đêm mai mới có thể   thấy nó thêm một lần nữa….
Tinh thần của cô mờ mịt trống rỗng. Không biết cô đã nằm  giường bao lâu nhưng cô  cách nào chợp mắt được. Điện thoại trong lòng  reo lên. Chung Mạn cúi đầu nhìn tên hiển thị, tại  vẫn là Minh Hi?
Đã hơn mười một giờ rồi, hôm nay   làm  vậy?
Chung Mạn nhất quyết   máy, tiếng chuông cũng  chịu bỏ cuộc mà cứ vang mãi, vang miết. Tưởng rằng cố chấp như vậy thì cô sẽ mềm lòng ? Cô kiên quyết mặc kệ . Một lúc , cuối cùng tiếng chuông cũng chịu ngừng.  ngay  đó lại liên tiếp truyền đến âm thanh thông báo “tinh tinh” của tin nhắn.
Tên nhóc   đổi kế sách  ? Trước đây   có nhắn tin cho cô bao giờ,  hôm nay lại liên tục gọi điện rồi gửi tin tới? Khóe môi Chung Mạn khẽ động đậy, nhưng cô vẫn một mực kiên quyết. Nếu cô điện thoại đã   thì tin nhắn cũng  cần xem, bằng  cô mà   giải thích vài lời nữa thì nhất ̣nh bản  sẽ mềm lòng ngay lập tức.
Di động rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, cô nhẹ nhàng thở . Đột nhiên tiếng chuông  đột vang lên, nhưng lần này  phải Minh Hi mà là George gọi đến!
Còn có cả viện binh…. Cô lắc đầu, hai tay nắm chặt vào ,  ngờ điện thoại vẫn cứ kêu réo ầm ĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-259.html.]
Thật phiền phức!
Chung Mạn dứt khoát tắt nguồn điện thoại, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Quanh  quẩn  một hồi, đồng hồ đã chỉ hơn mười hai giờ. Chung Mạn quyết ̣nh  ngủ, ngủ dậy mới tỉnh táo để suy nghĩ .
Một rưỡi sáng, Chung Mạn lại  thấy tiếng chuông, nhưng lần này là tiếng chuông cửa!
Cô dùng gối bịt chặt hai tai  thèm để ý đến. Người ngoài cửa thấy bấm chuông  ăn thua đành dùng sức đập mạnh vào cánh cổng thép, mặc kệ bàn tay đang sưng tấy cả lên.
Đùng! Đùng! Đùng!
Còn đập! Còn đập cửa! Bảo vệ  lại cho người lên đây gây rối thế này? Người bên ngoài vẫn đang điên cuồng đập cửa. Cô sợ nếu còn tiếp tục, tất cả hàng xóm sẽ tìm cô tính sổ mất!
Chung Mạn bất đắc dĩ đứng lên, thong thả bước đến cửa, nhòm vào mắt thần  cửa, nhìn xong lập tức kinh hãi mở cửa :
“Lục Hữu Lương! Sao nửa đêm  ngủ  chạy đến đây đập cửa  gì, phá giấc ngủ của   !”
“Ai kêu điện thoại của em gọi mãi cũng  được!” Lục Hữu Lương hổn hển mà rống lên,  trán đều mướt mát mồ hôi, dường như sắp thở  thông đến nơi rồi. Chung Mạn thấy thế trong lòng cũng trầm xuống, lập tức nghi hoặc hỏi: “Sao,   ?”
Mới  rồi Lục Hữu Lương còn lớn tiếng om sòm giờ  đột nhiên lặng thinh  nói tiếng nào. Chung Mạn thấy   như vậy liền biết có chuyện   xảy . Trước giờ Lục Hữu Lương vẫn luôn là một người thích cợt nhả, rất ít khi im lặng nghiêm túc như vậy. Ngoại trừ năm đó Mạc Lâm gặp chuyện  may  thì cô  từng thấy   như thế  bao giờ.
Chẳng lẽ. . . . . .
Trong lòng Chung Mạn như  đánh “bộp” một cái, mấy chuyện xảy  đêm nay đều mang lại cho cô dự cảm  tốt. Minh Hi liên tục gọi cho cô  ngừng nghỉ,  bao giờ gọi đến nhiều như vậy, còn gửi cả tin nhắn. Sau đó George cũng huyên náo gọi tới làm ầm ĩ cả căn phòng… Tổng hợp mấy chuyện này lại cho  kết quả làm cô run rẩy một trận, trong lòng trống rỗng  biết phải làm .
Trái tim cô trống rỗng tựa như  còn đập nữa, lại giống như bị người  bóp lấy, ném xuống vách đá sâu ngàn trượng. Không khí giống như đột nhiên bị thứ gì đó hút  làm cho cô hít thở  thông.