Cô muốn  khí lấp đầy ngực mình, lấp đầy sự sợ hãi và trống rỗng đang tràn ngập trong đầu. Thế nhưng trong lòng tựa như sinh  một cái động tối đen, đang dần dần cắn nuốt tất cả, lấy  cả ánh sáng và hy vọng.
Cuối cùng  cô  chịu nổi nữa,  thể run lên bần bật, nắm chặt lấy cánh tay của Lục Hữu Lương sợ hãi hỏi: “Hãy  là đêm khuya nhàn rỗi nên  mới tới đây phá em, chứ  có chuyện gì xảy ,  phải ? Không có chuyện gì cả…”
“Chung Tiểu Mạn, em phải bình tĩnh   nói.” Lục Hữu Lương đỡ lấy bả vai đang run lẩy bẩy của cô, “Minh Hi đã xảy  chuyện. Hiện tại  ấy đang ở trong phòng cấp cứu,  phẫu thuật hơn một tiếng  mà vẫn  …”
Nghe xong hai chân Chung Mạn vô lực khụy xuống, trước mắt một trận tối đen. Lục Hữu Lương  đoán trước được nên kịp thời đưa tay đỡ  cô. “Này, Minh Hi còn đang chờ, em  thể ngất xỉu ở đây !
“Minh Hi….Đúng,   đang đợi em!”. Chung Mạn như  dội tỉnh, mạnh mẽ bật dậy nhanh chóng xông  cửa. Lục Hữu Lương thấy cô   loạng choạng như sắp ngã đến nơi, đành  giữ chặt cô  cho . Cô cố gắng giãy dụa thoát , lẩm bẩm trong miệng: “Thả , em muốn  tìm Minh Hi, thả em …”
Lục Hữu Lương thấy cô mơ mơ hồ hồ như bị ma ám, cắn chặt răng giơ tay lên ́t vào mặt cô một cái.
Chát!
Trong đêm tối tĩnh mịch tiếng động thanh thúy chói tai vang lên lại càng  phóng đại hơn. Chung Mạn đang hoảng hốt giãy giụa bỗng khựng lại. Cô ngơ ngác giơ tay sờ sờ má, cuối cùng cũng  giãy giụa nữa.
“Em tỉnh ́o lại cho ! Bây giờ Minh Hi  cần một con búp bê vô dụng bản   còn  lo . Cái  ấy cần nhất bây giờ là sự khích lệ kiên cường, cần một người để  ấy tin tưởng dựa dẫm , chứ  phải một người yếu ớt trở thành gánh nặng khiến  ấy còn  lo lắng chăm sóc!”
Từng lời nói của Lục Hữu Lương giống như gáo nước lạnh mạnh mẽ ̣t thẳng vào người Chung Mạn, đầu óc của cô dần trở nên tỉnh ́o hơn. Đúng vậy, kích động hoảng loạn sẽ  giải quyết được vấn đề, nó chỉ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi. Bôn ba nhiều năm, trải qua bao nhiêu chuyện trong công việc, đạo lý  cô đã sớm hiểu  được. Thế nhưng chuyện đêm nay quá mức tồi tệ, cô  thể kiểm soát  mà trở nên kích động.
Thời khắc , rốt cục cô cũng phải đối diện với trái tim của chính mình….
Cô còn có thể tiếp tục tự lừa mình dối  mà  để ý đến  nữa ?
Cô còn  thể chịu  cảm giác mất   nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-260.html.]
Hít một  thật sâu, cô đứng lên  lại phòng ngủ  quần áo, lấy toàn bộ tiền dự phòng trong ngăn kéo , cẩn thận bỏ vào túi xách. Sau khi kiểm tra kĩ càng tất cả giấy tờ ̀i liệu xong mới nhìn Lục Hữu Lương gật đầu.
“Đi thôi.”
Lục Hữu Lương cùng Chung Mạn xuống lầu, biết tâm trạng cô   nên bảo cô ngồi chung xe với . Cô cũng  phản đối, chỉ cất tiếng hỏi: “Vì  Minh Hi  bị thương nặng như vậy?”
“Anh cũng  rõ nữa, quản lý của  ấy  kể chi tiết, chỉ biết là ở quán bar bị người  đánh  thương.”
Bị đánh? Cho tới bây giờ, Minh Hi luôn  việc vô cùng bình tĩnh chính chắn, nhìn  xử lý Diệp Sùng Đức một cách chu toàn như vậy là . Cậu  trực tiếp  tay  giành chiến thắng,   còn  thể dồn ̣ch vào chỗ chết. Làm   lại để bản  bị người khác đánh thương tới mức đó  chứ?
Chung Mạn suy nghĩ một hồi cũng  nghĩ  . Bỗng nhiên nhớ tới đêm nay  đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn thoại, lập tức bấm vào hộp thư  áp di động sát vào tai.
“Bạn có ba tin nhắn thọai.” Giọng nữ máy móc vang lên.
Chung Mạn khẩn trương đến mức run bần bật. Cô nắm chặt điện thoại, dùng sức áp sát vào tai, đến mức tai cũng cảm thấy đau, nhưng cô vẫn  chịu thả lỏng, chỉ sợ bỏ sót một chữ nào đó.
“Tin nhắn thứ nhất.”
Tin nhắn  bắt đầu phát lên nhưng  có tiếng của Minh Hi, chỉ  tiếng nhạc ồn ào ầm ầm vang lên làm cho Chung Mạn giật mình khó chịu.  cô vẫn  dám buông , cũng  dám chỉnh tiếng nhỏ lại.
Đợi hai giây , rốt cục giọng của Minh Hi cũng vang lên:
“Mạn Mạn. . . . .”
Giây phút  được giọng  quen thuộc của Minh Hi gọi tên cô, nước mắt  muốn trào . Cô dùng sức kiềm chế bản   được khóc. Lục Hữu Lương bồn chồn lo lắng liếc nhìn cô một cái nhưng cũng im lặng  nói gì.