“Mạn Mạn, chị vẫn  chịu  điện thoại của em ? Nơi này rất lạnh….Trước  mỗi  thấy lạnh là hai chúng   đan tay  . Em còn nhớ  ở thủy cung trong công viên giải trí, chị sợ tay mình lạnh nên  dám nắm tay em. Thế là em liền cố ý áp tay vào bể thủy tinh, làm cho tay em cũng lạnh theo, như vậy chị sẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y em  buông.” Nhớ lại chuyện cũ, giọng  của Diệp Minh Hi dường như cũng mang theo sự hoài niệm, “Tuổi còn nhỏ mà em  giảo hoạt như  , em đúng là một kẻ  xa. Mạn Mạn, bây giờ em lạnh lắm nhưng chị  còn ở bên cạnh em, nguyện ý nắm tay sưởi ấm cho em nữa ….. Mạn Mạn, trời càng lúc càng tối. Chị  thích bóng đêm,  nào về nhà thấy đèn  bật thì sẽ nhíu mày. Bây giờ   em bên cạnh,  khi  ngoài chị nhớ bật một ngọn đèn nhỏ nhé. Như  thì dù cho em  còn ở đó chị cũng   sợ hãi nữa…”
“Đồ ngốc, mỗi khi về nhà điều chị để ý đến   là đèn  ánh sáng mà chính là em đó!” Chung Mạn  khống chế được cảm xúc mà bật khóc  thành tiếng, đôi mắt đã sưng đỏ cả lên truyền đến cảm giác đau ́t. Thế nhưng nước mắt vẫn tuôn   ngừng, mắt cô cay xè, trái tim yếu ớt càng đau đớn hơn vạn lần, tỉ lần…
Cho dù cô đuổi   khỏi nhà,  chịu nhận điện thoại  của , nhưng  vẫn   như một  oán thán nửa lời. Cậu chỉ  ngừng nhận sai,  ngừng trách cứ chính . Ngay cả giờ phút nguy hiểm giữa lằn ranh sống chết, vẫn chỉ nghĩ cho cô. Vì sợ cô chịu khổ mà tha thiết dặn dò, sợ cô khó chịu cau mày mà chu đáo nhắc nhở cô nhớ bật điện.
Em là tên ngốc, là tên đại ngốc, ̣i    chịu nghĩ cho bản  một chút nào chứ?
Dựa vào điều kiện của Minh Hi, muốn cô gái như thế nào mà  có? Vì  cứ  chịu đựng đau đớn  yêu một  như cô  gì, đến cả tự tôn của bản  cũng  cần?
Cậu nói đúng, cô  nên bị quá khứ ̀ng buộc mà từ bỏ tương lai. Đáng lẽ cô nên sớm tha thứ cho , nhưng cô lại sợ mang danh là kẻ “phản bội”, sợ bị người khác bàn ́n   mà tình nguyện trốn tránh,  chịu nghĩ cho ,  chịu hành động đúng với trái tim . Kết quả là thời điểm  cần cô nhất, cần cô bên cạnh  chuyện cổ vũ, cô vẫn  chịu nhấc máy. Cậu chỉ  thể trò chuyện với máy móc lạnh như băng. Bây giờ cô hiểu rồi, so với việc sợ người khác bàn ́n, cô càng sợ mất  Minh Hi….
“Mạn Mạn, em thật sự rất nhớ chị…” Giọng  của Diệp Minh Hi nhỏ dần  cho đến khi  còn tiếng động, Chung Mạn lo lắng đau khổ mà hô lên: “Minh Hi! Minh Hi!”.
Di động truyền đến vài tiếng động giống như đụng  cái gì đó,  đó truyền đến tiếng rống to của George: “Này Edrd,  đừng nhắm mắt, tỉnh lại ! Chết tiệt,  xe cứu thương còn  đến? Rốt cuộc phải làm  đây….”
Giọng  của George  cắt đứt bởi một giọng nữ lạnh lùng chán ghét:
“Toàn bộ tin nhắn đã phát xong, nhấn phím một nếu muốn  lại, nhấn phím hai nếu muốn xóa .”
Chung Mạn đã  còn sức lực, cô yếu đuối ngã  ghế xe. Toàn  lạnh lẽo giống như mới chui  từ hầm băng, cả người toàn là mồ hôi lạnh. Bị gió điều hòa trong xe thổi cho một , cảm giác lạnh lẽo thấu xương chạy dọc khắp cơ thể, làm khớp hàm của cô cũng run cầm cập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-262.html.]
Minh Hi, ngàn vạn  em đừng xảy  chuyện gì!
Nếu thực sự  nhân quả báo ứng thì bao nhiêu khổ sở mà   chịu đựng  sớm vượt xa sự trừng phạt  đáng  nhận .Tuổi thơ thì  bạo hành, lớn lên   chịu đựng bảy năm cô độc, bây giờ  thêm chuyện . Minh Hi, đủ , tất cả  đủ ! Cho dù   em   sai đường nhưng những hi sinh mà em dành cho chị  đủ để bù đắp  hết !
Không   chỉ cần biết sai là có thể sửa, buông đao lập tức thành phật ? Em   nhiều việc  như , nhất định ông trời sẽ phù hộ cho em!
Trước giờ Chung Mạn  tin quỷ cũng  tin thần.  ngay lúc này, cô thành tâm hướng lên bất kì vị thần nào mà thỉnh cầu: nếu  thể, cho dù lấy   bộ tuổi thọ của cô để đổi lấy Minh Hi, cô cũng bằng lòng.
 hình như thần phật cũng   thấy lời cầu nguyện của cô, xe  đến nửa đường thì tự nhiên chết máy.
“Lục Tiểu Lương, xe    ?” Chung Mạn vừa hỏi vừa nức nở.
“Sao   ”, Lục Hữu Lương cũng vô cùng gấp gáp,   theo thói quen mà đáp lại một cách mỉa mai: “Không  do mệnh em quá xui xẻo đấy chứ?”
Chung Mạn khựng lại, lẩm bẩm: “Có lẽ đúng….”
 Lục Hữu Lương biết cô nhóc này lại suy nghĩ bậy bạ, vội lay mạnh vai cô quát lớn: “Còn ngốc ở đó làm gì, Minh Hi còn đang chờ em đấy. Không mau xuống xe  , muốn quá khứ lặp lại nữa ?”
Chung Mạn lập tức xuống xe, nhưng trời vẫn còn tối như ,  đường  có lấy một chiếc taxi nào. Chung Mạn nhìn xung quanh, nơi này ước chừng cách bệnh viện tầm ba cây số….
Chạy thôi!
Chung Mạn cắn chặt răng, chạy như điên trong màn đêm mờ mịt.