Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Chung Mạn dồn hết sức lực của bản  để chạy đến bệnh viện. Lúc gần tới nơi cô cấp bách gọi điện cho George. George bắt máy nhưng giọng điệu  tốt lắm, Chung Mạn hiểu được đây là hậu quả do cả đêm cô  chịu  máy nên cũng chỉ  thể im lặng lắng .
Theo chỉ dẫn của George, cô nhanh chóng tìm đến phòng giải phẫu. Tới nơi, cô thấy  hai  đang  đợi ở bên ngoài. Một người là George, người còn lại là một cô gái trang điểm có phần khoa trương lòe loẹt, nhìn cách ăn mặc thì chắc là mới từ quán bar  . Có lẽ đây là cô gái  hét lên trong tin nhắn thoại muốn giúp Minh Hi cầm máu.
“Hiện giờ tình trạng em  thế nào rồi?” Chung Mạn chạy nhanh tới hỏi George nhưng    đáp. Ngay lúc đó phòng giải phẫu mở , hai  đang  lập tức  bật dậy.
“Bác sĩ, Minh Hi  rồi?”
“Vết thương do d.a.o đ.â.m vào phổi ̣o thành tổn thương khá nghiêm trọng, lá phổi trái bị đ.â.m thủng làm cho máu bị tích tụ trong khoang ngực, tạo nên hiện tượng tràn khí màng phổi. Tình huống của  ấy cũng tính là khá may mắn, nếu con d.a.o đó lệch khoảng 2cm thì  đ.â.m thẳng vào tim rồi. Hơn nữa người bệnh khi được đưa đến bệnh viện đã hôn mê, trải qua kiểm tra thì phát hiện não bộ có chấn động nhẹ, hơn nữa mất rất nhiều máu. Cho dù chúng  đã tích cực giải phẫu và truyền máu nhưng vẫn phải chờ bệnh nhân tỉnh lại mới có thể ước ̣nh được mức độ thương tổn.”
Ba người vừa  xong tâm tình đều nóng như lửa đốt. Theo như lời của bác sĩ, Minh Hi  thể tỉnh     còn  . Chung Mạn lập tức hỏi: “Thế phải mất bao lâu em ấy mới tỉnh lại? Khi nào thì có thể bình phục?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-263.html.]
“Cái này rất khó nói, mỗi người bệnh đều có thể chất khác . Miệng vết thương tuy đã được xử lý nhưng vẫn có khả năng xuất huyết. Tóm lại là tình huống vẫn  ổn ̣nh, chúng  vẫn cần phải quan sát thêm.” Nghe bác sĩ  ,  thể thấy  thương tích của Diệp Minh Hi  mấy khả quan. Chung Mạn còn đang muốn bắt bác sĩ phải cam đoan cố gắng hết sức cứu lấy Minh Hi thì cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở , bác sĩ lại nói:
“Vì để tránh nhiễm khuẩn, hiện ̣i phải chuyển bệnh nhân qua phòng chăm sóc tích cực ICU. Nếu người nhà muốn vào thăm thì  nhanh chóng vào , một lúc nữa sẽ  được  nữa .” Giường bệnh đã được y ́ đẩy , Chung Mạn cũng  thèm để ý gì nữa, chỉ nhanh chóng chạy lại  Diệp Minh Hi.
Minh Hi vẫn còn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền,  miệng và mũi đặt mặt nạ oxy nối với bình dưỡng khí trong tay y ́. Mặt nạ dưỡng khí trong suốt nên Chung Mạn có thể nhìn thấy bên má và khóe miệng của Minh Hi có vết thương đỏ sậm,  trán quấn băng vải dày cộp. Phần   của  được che bởi một tấm chăn mỏng, mơ hồ có thể thấy được tầng tầng lớp lớp băng vải quấn lấy cơ thể bên dưới lớp chăn. Trên ngực có một ống dẫn nhỏ được cố ̣nh bằng băng keo nối vào một bình trong suốt hình trụ, bên trong bình là chất lỏng màu đỏ nhưng  giống máu, mà giống như  lẫn chút ít ̣p chất.
Trên tay  còn cắm mấy cái ống truyền dịch, nhiều đến mức Chung Mạn  dám nhìn nhiều thêm một .
“Mới  rồi gây tê toàn , bây giờ    thể tỉnh lại .” Nhìn thấy bộ dạng thê thảm đau đớn của Chung Mạn, bác sĩ lên tiếng giải thích vài câu rồi cất bước  theo giường bệnh của Minh Hi về phòng chăm sóc tích cực.
Diệp Minh Hi được đưa đến một gian phòng thủy tinh rất rộng, còn có rất nhiều màn che xung quanh. Chung Mạn đứng ngoài cửa chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy  ảnh Minh Hi. Bác sĩ và các y ́ chuyển Minh Hi xuống giường cố định trong phòng, điều chỉnh lại máy thở và các bình truyền dịch. Sau khi  xong những việc đó, bọn họ liền mau chóng rời . Chung Mạn lo lắng giữ bác sĩ lại, chỉ thấy mỉm cười an ủi một câu “Yên tâm,  ấy sẽ   ”   mất.
Mặc dù   nhưng Chung Mạn vẫn cảm thấy vô cùng thấp thỏm bất an, kiên trì đứng trước cửa thủy tinh nửa bước cũng  dám rời , gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Minh Hi ở trong phòng bệnh. Chỉ cần cơ thể   động đậy, cô sẽ lập tức chạy  tìm bác sĩ.