Khi nhìn thấy Chung Mạn gần như sắp cầm cự  nổi nữa, Lục Hữu Lương lập tức kéo cô đến gặp bác sĩ. Bác sĩ ngoại trừ nói cô “Dinh dưỡng  ổn ̣nh”, “ngủ  đủ giấc”, “lo lắng quá độ”, còn  thêm nếu cô  mau chóng ổn ̣nh tinh thần thì rất dễ  ảnh hưởng đến tâm lý. Nghe , Lục Hữu Lương thực sự   hù dọa một phen,  bước  khỏi phòng liền quở trách Chung Mạn: “Chung Tiểu Mạn, bây giờ đến cả tính mạng em cũng  cần nữa ?! Chuyện tự hành hạ bản  này  phải là chuyện vĩ đại gì, mà là ngu ngốc! Anh  bảo em   canh giữ ngoài cửa nhưng em cũng   chừng mực chứ. Nếu như em đổ bệnh  đấy thì ai ̉nh mà  chăm sóc em, lúc  còn ai có thời gian  em chăm sóc Minh Hi nữa? Em lúc nào cũng , chỉ biết mù quáng đ.â.m đầu về phía trước, cái gì cũng  lo  nghĩ đến. Đến khi nào mới chịu sửa đổi tật xấu này hả?”
“Em, chỉ là em quá lo lắng. . . .”
“Không phải em đang lo lắng, mà là cảm thấy áy náy nên  chuộc tội!” Lục Hữu Lương hừ lạnh một tiếng, dùng ngón trỏ búng nhẹ vào trán cô. “Anh còn  hiểu em ? Em cảm thấy bản  làm sai,  nên cùng  ấy cãi ,  nên mặc kệ điện thoại  ấy gọi tới mà  . Bây giờ em tự tra tấn chính mình là vì muốn chuộc tội với Minh Hi. Có  em đang nghĩ, nếu tự trừng phạt mình thì sẽ khiến trong lòng thoải mái hơn đúng  hả?”
Chung Mạn cúi đầu    mắng, dần dần cũng tỉnh ngộ . Quả thực đúng là cô cảm thấy mình làm sai, nhưng  ai trách móc cô, nên cô  tự trừng phạt chính mình,  cho phép bản  ăn ngon,  cho phép bản  nghỉ ngơi. Giống như nếu cô làm vậy thì có thể  Minh Hi gánh chịu mọi đau khổ, giảm bớt lỗi lầm của bản , làm cho  mau chóng tỉnh lại.
“Em   chỉ khiến trái tim  thoải mái hơn thôi. Đối với Minh Hi, nó chẳng  ích lợi gì cả. Việc em nên làm bây giờ là chăm sóc tốt cho bản , giữ gìn sức khỏe, ứng phó với mọi chuyện khi  ấy hôn mê, ứng phó với những chuyện kéo đến  ấy tỉnh lại. Phải  giữ sức mà chăm sóc Minh Hi, đây là cách tốt nhất để em chuộc tội đấy!”
Chung Mạn khẽ mím môi, dùng sức gật đầu: “Em hiểu rồi.”
“Hiểu  là  .” Lục Hữu Lương tiếp tục búng vào trán cô.
“Nếu như . . . . . .” Chung Mạn trừng mắt liếc . “Anh búng đủ  hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-265.html.]
“Hiếm khi có cơ hội búng mà em  ngoan ngoãn  phản kháng, đương nhiên   chớp lấy cơ hội chọc cho đủ .” Lục Hữu Lương  cần liêm sỉ mà đáp , tay vẫn  ngừng búng tiếp vài cái nữa.
“Cút!” Chung Mạn giữ lại tay  . “Tránh  cho em về nhà ngủ!”
Tuy rằng về nhà ngủ nhưng trong đầu Chung Mạn vẫn cứ quanh quẩn chuyện của Diệp Minh Hi. Cô đã hỏi bác sĩ,   nếu Minh Hi hôn mê càng lâu thì càng ảnh hưởng đến sức khỏe. Nếu  hôn mê mấy tháng thì  này cần phải nằm viện vài năm mới có thể hoàn toàn bình phục.
Bởi vì  biết Minh Hi sẽ hôn mê bao lâu, mà lúc  tỉnh lại cũng  thể ngay lập tức làm việc nê cần  chuẩn  đầy đủ tài chính. Cuối cùng cô quyết ̣nh mang căn hộ hiện ̣i  thế chấp ngân hàng để vay tiền, phòng bị cho các tình huống xảy .
Cô  cuống quýt làm thủ tục thế chấp,  vắt óc suy đủ  cách có thể để làm Minh Hi tỉnh dậy. Cô lên mạng tìm kiếm rất nhiều bệnh án của những bệnh nhân hôn mê đã được chữa khỏi để nghiên cứu, còn bí mật đến gặp bác sĩ phụ trách chính cho Minh Hi để nói chuyện:
“Bác sĩ, bên Mĩ có nghiên cứu nói rằng nếu người bệnh hôn mê sâu, khi  được âm thanh của người  sẽ giúp ích rất nhiều đối với việc tỉnh lại.   thể vào phòng bệnh của em ấy, nhưng   thể ghi âm giọng nói của , nhờ bác sĩ mang vào phòng mở lên để em ấy    ?”
“Cái . . . . . .” Bác sĩ khẽ cau mày. “Bệnh viện chúng   có phác đồ điều trị cũng như chính sách chữa bệnh như thế.”
“Chính sách chữa bệnh là để phục vụ nhân dân, phục vụ người bệnh. Hiện ̣i nhân dân có yêu cầu này, chính sách hẳn là nên làm theo chứ!” Chung Mạn là nhân viên kinh doanh, vận dụng nghiệp vụ dùng ba tấc lưỡi mà cố gắng thuyết phục. “Nếu chúng  thành công, đây sẽ là đột phá của bệnh viện! Ông ghi nhớ kĩ quá trình và phác đồ điều trị, biết   có thể xuất hiện  tạp chí y khoa nổi tiếng. Đây tuyệt đối là việc có lợi cho bác sĩ đó!”