“Chỉ là  về nhà thôi,   ?” Chung Mạn khó chịu, đang định đẩy Lục Hữu Lương  để , Trương Minh Nghi ở đằng  đột nhiên gọi cô .
“Có chuyện gì?”
“Chung Mạn, tối nay cô  hẹn ?” Trương Minh Nghi kéo cô qua một bên, mờ ám dò hỏi.
“Sao ?” Chung Mạn nhíu mày, kéo kéo dây đeo của túi xách.
“ quên giao tài liệu cho khách hàng bên Mỹ xác nhận , dù  cô cũng từng tiếp xúc với khách hàng đó, cô  thể giúp  ?”
“Bản nào cơ?”
“Bản dùng trong cuộc họp sáng ngày mai.” Trương Minh Nghi ngập ngừng trả lời.
“Cô   với  Thành ?”
“Nói với   thì  c.h.ế.t chắc!” Vụ  ăn   lớn. Nếu Lâm Thành   chắc chắn sẽ mắng cô  thậm tệ. “Tài liệu đều  chuẩn   thỏa ,  Thành cũng  xem qua. Chỉ cần đợi văn phòng bên Mỹ xác nhận  một chút thôi.” Có nghĩa là chỉ cần đợi ở công ty tới 9 giờ sáng theo giờ Mỹ  xác nhận tài liệu với khách hàng là .
Nghe qua  vẻ  đơn giản, nhưng Chung Mạn vẫn  nghi ngờ.
“Sao cô  tự  ?”  là cô từng tiếp xúc với khách hàng đó, nhưng vụ  rõ ràng là của Trương Minh Nghi, chẳng  lý do nào để cô  giúp cô . Huống chi hai  bọn họ cũng chẳng hề  quen.
“Chuyện …” Ánh mắt của Trương Minh Nghi chuyển tới đằng  Chung Mạn. Cô   đầu  theo liền thấy Mạc Lâm đang cầm áo vest từ phòng  việc  , chuẩn  cùng   tới bar giải trí. Chung Mạn   dáng điệu của Trương Minh Nghi thì hiểu ngay. Cô cũng   gì thêm, chỉ  ẩn ý  cô .
Thấy   đều  rời , Trương Minh Nghi quyết định giở tuyệt chiêu: “Thế  , cô  xong chuyện  giúp ,  sẽ đưa cô một ngàn tệ.”
“Không nuốt lời chứ?”
“Quyết  nuốt lời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-27.html.]
Chung Mạn nghĩ một lúc,  khi chắc chắn Diệp Minh Hi ở nhà  hẳn sẽ   mới gật đầu đồng ý.
“Thành giao!”
Cuối tuần là ngày nghỉ khó khăn lắm Chung Mạn mới    5 ngày  việc mệt mỏi.
Sau khi tỉnh dậy, Chung Mạn thấy đồng hồ mới chỉ 9 giờ, thầm mắng chính   phúc   hưởng. Rõ ràng tối qua ngủ muộn như , tại  hôm nay  ngủ thẳng đến một hai giờ mới dậy?!  là lãng phí một ngày nghỉ  .
Cô cố tình   giường lăn lộn thêm một lúc mới  cam lòng bò dậy. Chung Mạn đánh răng rửa mặt,   ngoài  thấy Diệp Minh Hi đang xem tivi ở phòng khách. Tư thế  vững như bàn thạch  của  khiến Chung Mạn  ảo giác rằng, dường như từ thuở khai thiên lập địa    xem ti vi với tư thế đó.
Cô cào cào đầu  ở  cửa nhà tắm. Cái  như ông sư già  thiền  thực sự là một đứa trẻ con ?
Con nít 15 tuổi   đều giỏi  ầm phá phách, xem  mấy bộ phim hoạt hình thiếu muối thì  nghiêng ngả, còn  ngừng lăn tăn về mấy cái vấn đề ấu trĩ   ? Thằng nhóc  mặt  là gì , linh đồng chuyển thế* chăng?
(*Một loại hiện tượng tái sinh bí ẩn của Phật giáo Mật tông Tây Tạng, nổi tiếng nhất là sự tái sinh của Đạt Lai Lạt Ma. Mỗi đời Đạt Lai Lạt Ma  khi viên tịch đều để  một  di vật như tràng hạt, bình bát… cùng một bài kệ để phục vụ việc tìm kiếm. Người  tìm thấy  vượt qua các bài kiểm tra theo truyền thống, đồng thời chọn đúng những vật dụng của hóa  đời  và sẽ trở thành Đạt Lai Lạt Ma tiếp theo.)
Cô ngẩng đầu  trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ,  nghĩ tới việc tối qua  về muộn. Sau một hồi nghĩ ngợi, một   giờ  thích náo nhiệt như Chung Mạn  hạ một quyết tâm  từng , hào hứng gọi Diệp Minh Hi: “Nhóc con, chúng  tới khu vui chơi !”
Ông sư  vẫn  thiền.
Rốt cuộc nó   trẻ con  hả, đứa trẻ bình thường chẳng  sẽ reo hò vui sướng ?!
“Này,  thấy  hả, chúng  sẽ  tàu lượn vô cùng kích thích,  chơi trò nhà ma kinh khủng nhất, xem màn biểu diễn thú vị nhất!” Chung Mạn  cạnh Diệp Minh Hi dụ dỗ, kể đủ thứ trò  trời  đất.  Diệp Minh Hi chỉ  đầu  cô một cái     xem ti vi.
Chung Mạn  mất hứng, nhưng cô  càng  phục. Chị đây là  lớn còn  xử lý  thằng nhóc như cưng ư? Chị đây cứ  cưng chơi ở khu vui chơi đến nghiện luôn,     cũng  xin chị mới   tiếp nhá!
Cô kéo  dậy, “Đi  đồ , 5 phút  chị  thấy em  xong quần áo chỉnh tề  ở đây đấy.”
Diệp Minh Hi chậm chạp  dậy. Chung Mạn cũng mặc kệ , về phòng   đồ,  khi đóng cửa còn  quên nhắc nhở: “Trời lạnh đấy, nhớ mặc thêm quần áo!”
Khoảng 7, 8 phút , Chung Mạn  buộc tóc thành một cái đuôi ngựa, nhẹ nhàng thoải mái bước  khỏi phòng. Quả nhiên thấy Diệp Minh Hi   xong đồ đang  đó chờ cô.