“Nhận  , nhưng em trai con nôn nóng đòi mua laptop gì đấy nên ba cho nó mua .” Ông Chung xếp hành lý  cốp xe hộ con gái  mới   ghế lái.
“Lại mua laptop? Trong nhà  máy tính, bản  nó cũng  một cái laptop ,  còn  mua cái mới?” Chung Mạn dẫn Diệp Minh Hi   khoang xe cũ kĩ, còn   yên vị thì một mùi mốc  xộc  mũi. Cô vội vàng giơ tay mở cửa sổ , lông mày  càng nhíu chặt .
“Cái của nó cũ quá,  dùng .” Chung Mạn vươn vai vặn  vài cái, cuối cùng chiếc xe cũng bắt đầu nổ máy ầm ầm.
“Không dùng ? Laptop của nó hình như mới mua   một năm cơ mà?” Đây    đầu tiên Chung Minh tiêu hết tiền cô gửi về nhà . Mỗi  Chung Mạn mắng nó, ông Chung bà Chung  khuyên cô bênh nó, cứ như kẻ sai là cô . “Chẳng    con  , đừng cho nó tiền nữa  ? Ba  cũng đồng ý  còn gì?”
“Xe   cần  vội.” Ông Chung thấy con gái nổi giận,  dám chọc giận cô nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề. “Trên tàu  nhiều  ?”
Chung Mạn cũng    gặp   cãi cọ  mất vui. Cô hít  một  thật sâu, bình tĩnh : “Cũng bình thường.”
Thấy con gái vẫn  mặt lạnh, ông Chung  dám mở miệng  gì thêm, cẩn thận lái xe về nhà. Chung Mạn  xuôi giận,  qua  Diệp Minh Hi. Rõ ràng thằng bé   tâm trạng nhớ nhà, chỉ  ngay ngắn, trông  vẻ chẳng thích thú gì với cảnh vật bên ngoài.
Trong nhà vẫn   gì  đổi, vẫn là ngôi nhà  đồ đạc ,  chăng chỉ là vì đón tết nên  dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp hơn. Ngay cả kiểu tóc và cách ăn mặc của bà Chung cũng  đổi hẳn. Chung Mạn thấy  bàn ăn  bày biện  thịnh soạn, hơn nữa còn là những món lâu lắm    ăn, ngón trỏ  khỏi động đậy, tiện tay nhón một miếng sườn bỏ  miệng. Cô cúi đầu  Diệp Minh Hi,  thuận tay đút cho  một tiếng, còn nháy mắt với ,  đó giả vờ như  hề xảy  chuyện gì. “Con  ăn vụng  đúng ?” Bà Chung bưng thức ăn từ nhà bếp  ,  khéo thấy  vẻ mặt của Chung Mạn, “Chỉ lo ăn thôi, còn  mau  cất hành lý?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-33.html.]
“Dạ  .” Chung Mạn tỏ vẻ ngoan ngoãn khúm núm. Đang định  đầu  tìm hành lý  cô quăng  sàn từ lúc mới  nhà,  thấy ông Chung   từ phòng cô. Thì  hành lý của cô   còn ở  sàn từ lâu .
Chung Mạn   thói quen lấy hết đồ trong vali hành lý  sắp xếp. Vừa mất thời gian xếp ,  mất cả thời gian xếp  , cứ bỏ  bỏ  còn dễ  bỏ sót. Tại  cô  lãng phí thời gian để sắp xếp gọn gàng chứ?
Vậy nên mỗi sáng thức dậy cô  gấp chăn cũng là vì thế.
Không  việc gì , Chung Mạn đành kéo Diệp Minh Hi  tham quan nhà . Sau khi lượn một vòng mới nhớ tới một vấn đề: “Mẹ ơi, hôm nay Minh Hi ngủ ?”
Tay cầm xẻng nấu ăn của bà Chung vẫn đảo liên hồi  dừng, “Nằm chung với Chung Minh là .”
“Sao thế ? Ai mà  khi nào nó mới ngủ!” Chung Minh mê game online   là chuyện ngày một ngày hai, thường xuyên thức thâu đêm để tải bản  gì đấy. Diệp Minh Hi  là đứa bé ngoan sinh hoạt ngủ nghỉ đúng giờ, muộn nhất 11 giờ    giường , nếu đang ngủ dở mà  đánh thức thì tội nghiệp lắm!
“Thế thì ngủ  sofa , dù   nó cũng thấp,  sợ  duỗi  chân.”
Chung Mạn đánh giá sofa ở phòng khách một lượt, lập tức phản đối: “Không . Nếu     vệ sinh  rót nước uống thì Minh Hi cũng khỏi ngủ luôn.” Cô  Diệp Minh Hi ngủ  sâu giấc. Hồi  cô chỉ mở cửa thôi  cũng   giật  tỉnh giấc. Nếu ngủ  sofa thì chắc chắn cả đêm  sẽ  ngủ .
“Thế con tự quyết định .” Bà Chung xếp thức ăn  đĩa, đặt lên bàn ăn.
“Hay là trải đệm  sàn trong phòng chị,  ?” Diệp Minh Hi gật đầu. Chung Mạn   thấy tiếng xèo xèo khi dầu sôi gặp nước vang lên trong bếp, liếc mắt  thức ăn  chất đến nỗi sắp  còn chỗ để đặt  bàn ăn,  đầu về phía nhà bếp hô lớn: “Mẹ ơi,  còn xào thức ăn tiếp nữa ? Chỗ  chắc đủ cho chúng  ăn ba ngày  đấy.”
Bà Chung ậm ừ đáp  một tiếng. Chung Mạn cũng chỉ tiện miệng nhắc một câu  cũng chẳng  thêm nữa. Cô kéo Diệp Minh Hi  sofa xem tivi.
Kính coong.
“Là ai  nhỉ?” Người trong nhà đều ở đây , ngày tết mà ai còn đến ?
Bà Chung đặt xẻng nấu ăn xuống, tắt bếp   mở cửa. Trước khi mở cửa bà còn sửa sang  đầu tóc một lượt, rõ ràng   tới là ai. Chung Mạn càng nghi ngờ, bình thường  là bốn  nhà họ ăn cơm tất niên, năm nay mời ai ?
Cửa  mở , cô thò đầu  ngoài sofa hóng hớt, phát hiện là bà Châu nhà kế bên. Tuy nhà cô và bà Châu cũng coi như chỗ  quen, gặp  trong ngõ cũng chào hỏi vài câu.  ngày tết mà mời bà  đến nhà ăn cơm thì   khả năng lắm. Chung Mạn còn đang nghĩ ngợi, thấy dáng  đẫy đà của bà Châu nghiêng sang một bên, cô lập tức hiểu . Cơn thịnh nộ trào dâng, thiêu đốt tới mức đầu cô bốc hỏa, giận dữ bừng bừng.
Không ngờ   trò  với !