Từ  đến nay Thi Hảo vẫn luôn cảm thấy, khi suy nghĩ  chuyện , bản  cô  cũng  tệ lắm.
 
 hình như cô  đánh giá cao bản , cũng đánh giá thấp Lương Tây Kinh .
 
Trước khi Lương Tây Kinh xuất hiện, cô  từng nghĩ tới  sẽ đưa  đáp án như thế.
 
Buổi tối lúc phát hiện  chuyện , hai  họ đều   rõ quyết định của Lương Tây Kinh là chính xác,    đúng. Lý do cô  vui là vì bản  cô do dự quá mức, cũng cảm tính quá mức.
 
Lương Tây Kinh  hề sai.
 
Nghĩ , Thi Hảo ngẩng lên    lắc đầu: “Không .”
 
Lương Tây Kinh  cô.
 
Thi Hảo : “Người nên xin  là em.”
 
Nếu như   cô quá nhạy cảm thì bữa cơm tối nay hai  họ sẽ ăn  vui vẻ.
 
Thi Hảo nghiêm mặt: “Em xin .”
 
Lương Tây Kinh sửng sốt,  xoa má cô, giọng  hòa hoãn : “Tần Yến từng  với  một câu.”
 
Thi Hảo hỏi trong vô thức: “Câu gì?”
 
Lương Tây Kinh cúi đầu,  mật mũi chạm mũi với cô: “Con gái vĩnh viễn đúng.”
 
Thi Hảo cạn lời.
 
Lương Tây Kinh mỉm , nghiêng đầu hôn má cô  : “Ở chỗ của , thư ký Thi luôn luôn đúng.” Anh dừng  một chút   tiếp: “Em đừng tự trách , nếu như    chuyện gì khiến em  thoải mái thì em  thể biểu hiện  mà.”
 
Có thể sửa thì  sẽ sửa , Lương Tây Kinh   bọn họ cãi  vì những chuyện nhỏ nhặt.
 
Bên cạnh đó  cũng  cả tối nay nguyên nhân khiến Thi Hảo rầu rĩ  vui  ở . Bởi vì bản  cô  từng trải qua nên lòng đồng cảm của cô  càng sâu sắc.
 
Lương Tây Kinh  cho rằng cô như  là  , ngược  chính vì cô như thế mới thu hút  .
 
Anh thích một Thi Hảo  lập trường riêng,  ý kiến riêng của bản . Cô là một cá thể độc lập,  cảnh lớn lên của cô khác , cô   nhiều xuất phát điểm và quan niệm khác  là điều bình thường.
 
Nghe Lương Tây Kinh  , Thi Hảo  càng tự ti hơn.
 
Rõ ràng là vấn đề của cô nhưng bây giờ  giống như Lương Tây Kinh mới là    .
 
Trong chốc lát cô   lên lời, Thi Hảo ngước mắt lên  : “Anh   em  càng  còn mặt mũi nào nữa.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-34.html.]
Lương Tây Kinh nhướng mày, cố ý trêu cô: “Ai dám  thư ký Thi  còn mặt mũi hả?”
 
Thi Hảo nghiêm túc: “Là em nghĩ chuyện đó quá đương nhiên, quá ngang ngược.”
 
Lương Tây Kinh  cho rằng như thế,  phủ nhận ý kiến của cô: “Đó là do em  lòng đồng cảm.”
 
Thi Hảo khựng    gì đó nhưng  cảm thấy bản  giả tạo quá mức.
 
Yên lặng   một hồi, cô chủ động giang tay ôm lấy Lương Tây Kinh, rầu rĩ : “Cảm ơn .”
 
Lương Tây Kinh cụp mắt  cái đầu đang cọ  n.g.ự.c ,  vỗ nhẹ cô  khàn giọng: “Thi Hảo.”
 
Thi Hảo nhắm mắt, cảm xúc chậm rãi hòa hoãn : “Gì ạ?”
 
Lương Tây Kinh: “Em còn cọ nữa, tối nay   về nhà cũ  đấy.”
 
“...”
 
Nghe Lương Tây Kinh  thế, Thi Hảo nghẹn lời, cô ngẩng đầu    lùi về  hai bước, kéo dài  cách giữa cả hai.
 
Nhìn thấy từng cử chỉ hành động của cô,  cong môi: “Cũng    cho em ôm.”
 
Anh dừng , kéo Thi Hảo  lòng, bờ môi ẩm ướt dán lên tai cô, trầm giọng: “Không cọ lung tung là  , khả năng tự khống chế của     lắm.”
 
Thi Hảo: “...”
 
Tai cô nóng bừng, cô liếc  Lương Tây Kinh  : “Anh đừng  thế.”
 
Lương Tây Kinh   nữa: “Được .”
 
Anh miễn cưỡng trả lời   đồng hồ trong nhà: “Vậy thì ôm thêm năm phút nữa   .”
 
Lông mi Thi Hảo khẽ run lên, hai tay cô ôm chặt lấy eo , nhẹ nhàng trả lời: “Vâng.”
 
Quan niệm thời gian của hai  đều vô cùng mạnh,  đến năm phút, cả hai  tự giác tách .
 
Lương Tây Kinh   nhà cũ, Thi Hảo tắm rửa  nghỉ ngơi.
 
Mâu thuẫn do chuyện nhỏ  gây    cả hai hóa giải ngay trong tối đó.
 
Sau khi Thi Hảo trầm tư suy ngẫm, cô  càng hiểu quyết định của Lương Tây Kinh là thích hợp nhất cũng là  nhất đối với tất cả  .
 
-
 
Ngày hôm  Ôn Ỷ mới  tất cả việc  của Lương Tây Kinh.