Thi Hảo  thích leo núi, hai  còn  leo núi cùng  bao giờ.
 
Lương Hanh bất ngờ  đầu ,  vặn  thấy cảnh , ông  nhướng máy. Ông  một lúc  âm thầm  cảm giác   lắm.
 
Lương Hanh hiểu Lương Tây Kinh nhất,   ông nội nuôi từ nhỏ đến lớn, một chút tâm tư  của    ông  , chỉ là ông   quản quá nhiều.
 
 bây giờ xem  ông  quản   .
 
Nghĩ thế, Lương Hanh vẫn nhắc  câu  cũ : “Phong cảnh  đỉnh núi    hơn ở lưng chừng núi ?”
 
Lương Tây Kinh khựng ,  đó thong thả ung dung cất điện thoại ,  trả lời ông: “Mỗi nơi một vẻ.”
 
Lương Hanh lạnh lùng,  tiếp tục vòng vo với  nữa: “Cháu  thích Tĩnh Hà?”
 
“...”
 
Nói đến mức , Lương Tây Kinh cũng  giả ngốc nữa.
 
Anh  đầu  Lương Hanh, vẻ mặt nghiêm túc: “Ông nội, cháu    thích .”
 
Lương Hanh cũng vờ như bất ngờ, ông  thể tin nổi  : “Cháu  cái gì?”
 
“Không  ông  thấy , ông cũng  hết  ?” Lương Tây Kinh hỏi ngược .
 
Nếu như   Lương Hanh phát hiện  Lương Tây Kinh    thích, thậm chí còn  khả năng đang qua  với   thì ông cụ cũng sẽ  vội vàng sắp xếp chuyện liên hôn cho .
 
Nói rõ ràng đến thế , Lương Hanh cũng  giải vờ hồ đồ nữa. Ông lạnh mặt: “Ông   thì ? Cháu thích ai ông quản  chắc! Bây giờ cháu qua  với ai ông cũng sẽ  quan tâm.  cháu  nhớ rằng, đối tượng kết hôn của cháu bắt buộc  là  ông chọn.”
 
Nghe thấy , Lương Tây Kinh  nhạt, ý   chạm đến đáy mắt: “Cháu  quyền từ chối.”
 
“Cháu  .” Lương Hanh nghiêm nghị, cũng  giải thích gì thêm.
 
Lương Tây Kinh mím môi,  thu ánh mắt   hỏi: “Ông nhất định  như thế ạ?”
 
Lương Hanh   chọc tức  nhẹ, ông buột miệng hỏi ngược : “Cháu    con đường của ba cháu ?”
 
“...”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-36.html.]
Ông  dứt lời, gió  đỉnh núi dường như cũng yên tĩnh .
 
Sắc mặt Lương Tây Kinh vẫn như thường,   Lương Hanh chăm chú một lúc lâu,  đó chỉ  một câu: “Cháu   ông .”
 
Lương Hanh mấp máy môi nhưng   gì nữa.
 
Bác Tôn  sắc mặt hai , thầm    , ông  vội giảng hòa  cứng rắn chuyển chủ đề.
 
Hai   chuyện cụt hứng  bỏ về.
 
-
 
Từ  đỉnh núi xuống, Lương Tây Kinh   chuyện với Lương Hanh nữa và Lương Hanh cũng thế.
 
Về đến nhà, ăn cơm trưa xong, Lương Tây Kinh bỏ  một câu ‘cháu  ngủ đây’  lên  lầu.
 
Lương Hanh  bóng lưng  bước lên phòng, sắc mặt ông trầm xuống.
 
Bác Tôn an ủi ông: “Ông đừng trút giận lên  chủ.”
 
“ trút giận ?” Lương Hanh hỏi ông : “Là nó ngoan cố bướng bỉnh!”
 
Bác Tôn     : “Cậu chủ cũng  lớn ,    suy nghĩ của riêng .”
 
“Suy nghĩ, suy nghĩ.” Lương Hanh nhắc : “Nó thì  suy nghĩ gì? Suy nghĩ  đồng ý liên hôn? Hay là suy nghĩ chống  việc  sắp xếp cho nó?”
 
Bác Tôn  dám ho he gì nữa.
 
Lương Hanh lẩm bẩm, tự  một : “Nó còn   bảo nó ngu ngốc,   mấy lời như thế với nó lúc nào?”
 
Bác Tôn cũng thấy kỳ lạ, ông  nhớ Lương Tây Kinh  Lương Hanh khen từ nhỏ đến lớn mà.
 
Một lát , Lương Hanh đột nhiên nhớ  gì đó, sắc mặt trở nên khó coi, ông nheo mắt  lên lầu: “Trí nhớ của nó  thật!”
 
Lương Tây Kinh nhắc đến chuyện Lương Hanh   ngu ngốc là chuyện xảy  từ khi  còn  nhỏ.
 
Tình cảm của ba  Lương Tây Kinh xảy  vấn đề  lớn, quan hệ giữa hai vợ chồng  , cũng  ai thích , chuyện  từ thời điểm Lương Tây Kinh  ý thức của riêng  thì    .
 
 Lương Tây Kinh lúc nhỏ là  đối phương càng  thích  thì   càng bám lấy  , chơi với  . Huống chi đối phương còn là ba  ruột của .