“Chào bác gái, cháu là Đặng Hiển. Cháu món quà nhỏ coi như chút lòng thành.” Người đàn ông dáng mập bước đến tặng quà. Trời đang ngày đông mà mặt vẫn bóng dầu, tóc thì cũng đấy, nhưng chỗ đỉnh đầu rõ ràng là trống hơ trống hoác. Bộ vest đang mặc tiêu chuẩn, hơn nữa còn cài cúc áo đầy đủ, nhưng vẫn giấu nổi cái bụng lồi .
“Thế thì ngại quá.” Bà Chung cố ý tỏ vẻ bất ngờ, tươi rói nhận lấy gói quà. “Tiểu Mạn, chào Tiểu Đặng .”
Rõ ràng bà Chung Chung Mạn dù cam lòng đến mức nào thì cũng sẽ khó bà mặt khác. Thế nên bà quyết định tiền trảm hậu tấu, bảo đối tượng xem mắt đến tận nhà, khiến Chung Mạn trốn cũng trốn nổi.
Nghe thấy gọi từ kiểu gào thét “Chung Mạn” trở thành kiểu nhẹ nhàng “Tiểu Mạn”, cái tên Đặng Hiển từng đến trở thành “Tiểu Đặng”, trán Chung Mạn nhăn thành một đường, trong lòng càng thêm chán ghét.
Mẹ , thể buồn nôn hơn nữa ?!
Cô nở nụ gượng gạo đến. Không Chung Mạn đoán bừa, mà cô thấy ánh mắt của tên đàn ông đánh giá cô từ xuống hề kiêng dè, chỗ trọng điểm dừng là n.g.ự.c và m.ô.n.g cô. Cô thầm hừ lạnh một tiếng, loại vật thể cho dù mặc vest lên cũng biến nổi thành .
“Chào cô Châu, chào Đặng, mời nhà.” Chung Mạn dẫn hai tới sofa. Bà Chung ở trong phòng bếp bỗng vẫy tay với cô. Chung Mạn liền đen mặt, trong bếp, bà Chung nhét ba ly tay vội vàng đẩy ngoài. Trong phút chốc, Chung Mạn cảm thấy là thứ đồ sắp hết hạn sử dụng, bán vội ngoài, hơn nữa còn là loại hàng giảm giá chỉ mong tống mặc kệ nữa.
“Đừng xị mặt , cái nào.” Bà Chung thấy Chung Mạn hợp tác bèn mở miệng thúc giục. Chung Mạn tức đến nỗi suýt nữa thì quăng luôn đồ trong tay .
“Mẹ đặt lời con tai đấy?!” Cô đè nén cơn tức xuống, trầm giọng hỏi: “Con bảo là xem mắt !”
Bà Chung cũng sa sầm mặt, mở lời dạy dỗ đứa con gái chịu lời: “Con là trẻ con thì cái gì, vì cho con thôi.”
Vì cho con vì cho con. Con thích mà cứ cố nhồi nhét cho con ăn, sợ con sẽ nghẹn c.h.ế.t ?!
Khi Chung Mạn đặt mặt hai vị khách, cô thấy Đặng đang bắt chuyện với Diệp Minh Hi, mong thể hiện lòng quan tâm của . “Em trai, em tên là gì?”
Im lặng…
Diệp Minh Hi giương đôi mắt to tròn , nhưng chẳng chút phản ứng nào. Không là vì hiểu, là thèm để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-38.html.]
Thế là Đặng Hiển tiếp tục cố gắng: “Em bao nhiêu tuổi ?”
Im lặng…
Nụ mặt Đặng Hiển sắp giữ nổi nữa, lúng túng Chung Mạn một cái. Chung Mạn vờ như nhận ánh mắt cầu cứu của , còn cầm ly lên ung dung “thưởng thức” màn diễn xuất của .
Nhận ánh mắt mong đợi của Chung Mạn, Đặng Hiển đành mặt dày tiếp tục…
“Em trai, em thích xem phim hoạt hình gì?”
“Thích ăn táo dưa hấu?”
“Có ăn socola ?”
Mỗi Đặng Hiển hỏi một câu, Chung Mạn đều tiếng. Ý miễn cưỡng môi cô trở nên vui vẻ thực sự, cơn tức trong lòng cũng tan thành mây khói. Lần đầu tiên cô thấy tính cách cực kỳ ghẹo của Diệp Minh Hi ưu điểm: Giúp cô hả giận, còn cực kì cho cô thể diện!
Thấy Đặng Hiển bắt đầu toát mồ hôi, bà Châu cũng hiệu với cô. Lúc Chung Mạn mới tỏ vẻ áy náy lời xin : “Thật xin , thằng bé sợ lạ.”
“Không cần vội, cần vội.” Đặng Hiển xua xua tay, thở phào một . “Cô Chung, cuối tuần cô thường gì?”
“ á? Cũng chẳng gì đặc biệt lắm.” Chung Mạn mỉm , lịch sự hỏi : “Còn Đặng thì ?”
Nghe thấy Chung Mạn tuy trả lời hẳn hoi nhưng hứng thú tìm hiểu chuyện của , Đặng Hiển nở nụ , ưỡn n.g.ự.c thẳng nghiêm túc trả lời: “ thích xem phim, cũng thích leo núi, đánh tennis.”
Leo núi? Đánh tennis? Chung Mạn cố gắng liếc về phía bụng , :
“Người nào thích vận động thì cơ thể cũng khỏe mạnh hơn.” rõ ràng, kiểu đó.
Đáng tiếc là Đặng Hiển vẫn hiểu ý mỉa mai trong câu của Chung Mạn, còn hào hứng đáp : “Không sai, nếu cô Chung hứng thú thì chúng thể cùng .”