“Ôi, dạo     tăng ca, giờ  giữ chén cơm cũng chẳng dễ dàng.”
“Khó khăn  ? Cô Chung đang  việc ở ?” Anh Đặng thuận nước đẩy thuyền mà hỏi thăm.
“Công ty chúng  mở xưởng dệt, cũng  coi là một xưởng lớn, đãi ngộ  tệ. Chỉ tiếc là quản đốc dây chuyền may    bụng lắm, dăm ba bữa   khó chúng . Trong phân xưởng chẳng  ai thích lão  cả.” Chung Mạn thực sự đang  thật. Dưới trướng công ty cô đúng là  một xưởng lớn, xưởng lớn đúng là  một quản đốc   yêu mến, thỉnh thoảng  tới phòng  việc lải nhải chuyện thời hạn giao hàng.
“Cô, cô Chung đang  ở dây chuyền may của xưởng dệt may?” Sao   khớp với những gì     ? Anh  biến sắc  về phía bà Châu. Bà Châu hoảng hốt lắc đầu tỏ ý  hiểu, trong lòng chửi bà Chung sĩ diện quá đáng,  công nhân mà   thành trí thức.
“Sao ,  Đặng coi thường   nghề may ?” Chung Mạn  tươi như hoa hỏi.
“Không   .” Anh  im lặng một chút, hỏi: “Cô Chung  cân nhắc đến chuyện tìm công việc văn phòng ? À, cô  đấy,  ở công xưởng  vất vả…”
“ cũng  chứ, nhưng mấy công ty bây giờ đều chỉ nhận sinh viên thôi.”
“Sao … Chẳng  cô Chung học đại học H ?”
“Không  ai học đại học cũng  nghiệp .” Chung Mạn giả bộ như thật, lời   tai Đặng Hiển đương nhiên  biến thành một ý khác.
Sắc mặt Đặng Hiển thoắt cái sa sầm, đột ngột  dậy  với Chung Mạn: “Xin ,  chợt nhớ  còn  việc gấp,    đây.”
“Sao  Đặng   thêm một lát, ít nhất cũng  ăn xong hẵng  chứ?” Chung Mạn  thành khẩn giữ khách .
“Thôi khỏi.” Lúc    cũng chẳng thèm giả vờ nữa,  thẳng về phía cửa chính. Chung Mạn lập tức đuổi theo. Đáng tiếc bước chân của  Đặng thật sự quá nhanh, cô   ngăn cũng  ngăn nổi.
“Sao ,  đang  chuyện bình thường thì   mất?” Bà Chung ở trong bếp  thấy sự khác thường, tay còn đang ướt  lao  ngoài hỏi, nhưng chỉ thấy bà Châu trừng mắt lườm bà  khi  khỏi cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-39.html.]
Bà Chung thấy kì lạ,  ngăn cũng   nữa,  đầu  thấy con gái đầy vẻ đắc ý, lập tức chất vấn: “Con  gì với Tiểu Đặng ? Người  là tổng giám đốc của công ty cổ phần hữu hạn, ở thành phố  tận mấy căn hộ, con…”
“Có nhà thì  , chẳng  con gái  cũng  ? Con  bảo  xem mắt , tết nhất mà  còn  con bực, con mới về nhà   2 tiếng ? Sofa con còn   ấm m.ô.n.g   kêu  mua tới xem hàng?”
Nghe thấy một tràng chỉ trích của con gái, bà Chung giận tới đỏ mặt, “Giờ con đang tỏ thái độ gì ?! Con gái đều  lấy chồng, con  ở  thành phố càn quấy  cũng kệ con . Nghe  một   thôi cũng   ?! Mẹ vất vả nuôi con lớn tới từng , hóa  là nuôi một con sói mắt trắng*!”
(*Sói mắt trắng (bạch nhãn lang): là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.)
“Sói mắt trắng? Không xem mắt liền biến thành sói mắt trắng?” Chung Mạn cực kì tức giận. Cô ở công ty vất vả  việc như ,  dựa   mà  cô càn quấy?! “Con   việc thì gửi tiền về hàng tháng  ? Mẹ  cho con   con sói mắt trắng nào mà vẫn đều đặn gửi tiền về hàng tháng, con nhận vài con về nuôi luôn!”
“Chút tiền đấy  thực tế bằng việc lấy chồng ? Người như Tiểu Đặng, một tháng lương hơn 3 vạn, lấy    chẳng   hơn là con tự   kiếm tiền ?”
“Lấy chồng lấy chồng lấy chồng, tại  con   lấy chồng? Con nuôi sống  bản , còn  tiền dư gửi về nhà, rốt cuộc là    ý chỗ nào?!”
“Con, con    lấy chồng?!” Bà Chung kinh hãi, “Chuyện    thể?! Con  26 tuổi , còn  lấy chồng nữa thì nửa đời    ? Trong nhà   thể thiếu  đàn ông?”
“Mẹ tính cái kiểu gì , con mới 24!”
“24 thì  lấy chồng  ?! Tiểu Lệ nhà bên 24 tuổi  sinh em bé , còn con thì một thằng đàn ông cũng chẳng tìm !”
Thật là ngang ngược,  thể giải thích rõ ràng nổi! Chung Mạn  nếu còn  tiếp nữa, chắc chắn sẽ   lời cay nghiệt. Cô mặc kệ tất cả vơ lấy túi xách của , “Con  ngoài  dạo một lát,  cần đợi con về ăn cơm.”
Nói xong cũng chẳng thèm chờ đợi phản ứng của bà Chung, cô  nghênh ngang   ngoài.
Đi  15 phút  mà Chung Mạn vẫn  nguôi cơn giận. Vấn đề  tồn tại    chỉ ngày một ngày hai. Từ  khi cô  nghiệp  về nhà mà ở  thành phố X,  cô liên tục dùng đủ loại lý do để ép cô về nhà lấy chồng sinh con. Hồi  mượn chuyện  với cô là bạn học nào đó  sinh  hai đứa con, cuộc sống vô cùng đầm ấm vui vẻ vân vân, cô đều đều  thể vờ như   thấy.  bây giờ chuyện ngày càng tệ hơn, còn trực tiếp  cô sắp xếp gặp mặt. Cô thật sự  thể tiếp tục giả câm giả điếc  nữa.