Chung Mạn đang mải mê suy nghĩ, bên cạnh bỗng vang lên một giọng đầy kinh ngạc:
“Chung, Chung… Chung Mạn? Em là Chung Mạn?”
Người phụ nữ mới lướt qua bỗng nhiên đầu gọi Chung Mạn. Thấy cô phản ứng, nhanh chóng bước đến mặt cô, ngạc nhiên hỏi: “Em đúng là Chung Mạn thật ! Chị là Giang Tuyết Lâm, đàn chị của em hồi cấp 3 đây!”
Giang Tuyết Lâm? Đàn chị thi đỗ trường đại học trong thành phố B với thành tích xếp hàng thủ khoa của tỉnh. Năm đó ngày nào thầy cô trong trường cũng kể thành công của chị như một huyền thoại, cô nhớ cũng khó. Chung Mạn sững sờ giây lát, bắt đầu đánh giá vị đàn chị huyền thoại . Cách ăn mặc của chị thì vấn đề gì, nhưng chiếc giỏ đựng thức ăn đang cầm trong tay hề ăn nhập, nó dìm cái gọi là hình tượng của chị xuống tận đáy.
“Lâu gặp, em về ăn tết ? Khó dịp gặp một quen!” Giang Tuyết Lâm đồng hồ một cái, “Thời gian còn sớm, là uống ly cà phê ?”
Tuy hồi cô cũng tính là với Giang Tuyết Lâm lắm, nhưng cũng từng hợp tác chung ở vài hoạt động của trường. Đột nhiên gặp bạn cũ, Chung Mạn cũng thấy vui. Vả bây giờ cô đang chỗ nào để , liền vui vẻ gật đầu đồng ý.
Rõ ràng là Giang Tuyết Lâm cảm thấy để giỏ thức ăn xuất hiện ở quán cà phê ăn nhập đến chừng nào. Chị dẫn Chung Mạn tới một quán cà phê trông khá sạch sẽ, giới thiệu cho cô về loại cà phê giá đặc biệt trong ngày.
“Hôm nào quán cũng một loại cà phê giá đặc biệt, rẻ bằng một nửa so với bình thường!”
Thấy Giang Tuyết Lâm tha thiết tìm kiếm sự tán đồng, Chung Mạn vốn thích uống cà phê cho lắm nhưng vẫn gật đầu với chị . Giang Tuyết Lâm giơ tay gọi phục vụ tới chọn đồ uống.
“Em em lên thành phố X học đại học, thế khi nghiệp thì ở thành phố X ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-40.html.]
“Vâng, nhân viên kinh doanh ở một công ty vốn nước ngoài.”
“Nghe vẻ đấy, giỏi hơn bọn chị .”
“Không chứ, em chị nghiệp mấy công ty mời đến mà.” Bạn bè của Chung Mạn nhiều, nhưng tin vỉa hè cũng hề thiếu.
“Cả em cũng ?” Giang Tuyết Lâm cay đắng, “ , chị kén cá chọn canh đồng ý một trong đó, hăm hở . Cuối cùng suýt nữa thì xuống mà .”
Chung Mạn liền Giang Tuyết Lâm gặp chuyện mấy vui vẻ, cũng dám hỏi tiếp nữa. Cô đang nghĩ xem nên chuyển chủ đề như thế nào, Giang Tuyết Lâm tự tiếp:
“ nếu như , khi đến giờ chị vẫn ôm những mơ tưởng ấu trĩ mà ở thành phố B vật lộn. Hồi chị thường trong vòng 2 năm chị nhất định đạt mức lương một vạn, trong vòng 5 năm lên chức tổng giám đốc. Ai ngờ 5 năm , chị từ chức về quê nhà xem mắt kết hôn, đúng là mỉa mai vô cùng.”
“Người trong nhà chị cũng ép chị xem mắt kết hôn?”
“Chị nghĩ gia đình đều như , dù phụ nữ cũng đều lấy chồng.”
Ngay cả một nhân tài như Giang Tuyết Lâm cũng nghĩ như ? Chung Mạn kìm hỏi một vấn đề cô suy nghĩ từ lâu: “Học vấn và năng lực của chị hơn phần lớn đàn ông, tại chị từ bỏ tất cả để kết hôn?”
Giang Tuyết Lâm trả lời ngay, nghiêng đầu đánh giá Chung Mạn một hồi lâu, mới nhẹ nhàng : “Chung Mạn, chị hâm mộ em, vì em vẫn còn khát khao với cuộc sống.”
Chung Mạn ngẩn , “Vì ?”
“Công việc của em tăng ca đúng ?”
“Vâng.” Ngành dệt may luôn tăng ca, hơn nữa còn tăng carất kinh khủng. Huống chi bây giờ nghề nào cũng tăng ca, chỉ là vấn đề nhiều ít thôi.
“Người nhà em xem mắt kết hôn, nhưng em thấy như ngớ ngẩn?”
“Không sai, em hiểu tại kết hôn chỉ vì phụ nữ nào cũng thế.”
“Vậy chị hỏi em, hàng ngày em tăng ca, về nhà mệt như một con chó, xuống ngủ một giấc tiếp tục , em đạt cái gì?”
Chung Mạn nghẹn họng, “Lương của em tệ, với cả việc cũng cảm giác thành công.”
“ cùng lúc em cảm giác thành công, chẳng em cũng đang chịu uất ức đấy ? Cáu giận vì cấp , cáu giận vì đồng nghiệp, cáu giận vì khách hàng, thậm chí cáu giận vì cấp . Như thế chẳng triệt tiêu luôn cảm giác thành công ?” Giang Tuyết Lâm vô cùng lý trí phân tích từng chút một, hỏi: “Bây giờ em và nhà đang cãi căng thẳng đúng ?”