Chung Mạn chần chừ một lát, gật đầu. “Vâng.”
“Nếu em  thỏa hiệp, họ cũng sẽ  thỏa hiệp. Cuối cùng cứ cãi  mãi  quan hệ trở nên xa cách, em  xem một  em ở bên ngoài cố gắng  ý nghĩa gì? Được thăng chức  tăng lương thì ai mừng  cho em?”
“Vậy  thỏa hiệp với họ ? Thỏa hiệp  thì  cái gì?”
“Ít nhất thì   ngoài  khinh thường   em. Ít nhất  nhà cảm thấy em  tôn trọng họ. Ít nhất em  cần  việc mà vẫn  thể   lo chuyện cơm áo gạo tiền.”
“Vậy thì  khác gì  bao nuôi?” Chung Mạn xì mũi coi thường.
“Được bao nuôi thì  nhà sẽ coi em là nổi hổ thẹn.  nếu kết hôn  thì  nhà sẽ hãnh diện vì em, nhất là khi em lấy    điều kiện . Không ngại  với em, hồi  ngày nào   chị cũng chỉ mong kéo một tên ở cổng tòa nhà  kêu  bao nuôi chị, như  thì 8 tiếng  chị sẽ    mặt ở phòng  việc nữa.” Giang Tuyết Lâm  thở dài một , “Sau khi   một năm, chị  hiểu thật   chẳng hề quan tâm đến cái gì mà tổng giám đốc cái gì mà lương hàng năm, thứ chị  chỉ là  một căn nhà,  cần lo ba bữa.”
Lòng Chung Mạn buồn rầu. Quả thật đôi khi tan , về nhà  lúc đêm khuya cô cũng  ý nghĩ “cố gắng như  để  gì, tìm một  đàn ông lấy quách cho xong”, nhưng   cho phép bản  thực hiện nó.
“Dù  trong xã hội , phụ nữ  kết hôn còn mang tội ác tày trời hơn cả kẻ g.i.ế.c . Em nghĩ thử xem, giờ  còn trẻ như    chịu áp lực lớn như thế, 5 năm , 10 năm ,  chỉ ba  em , tất cả họ hàng của em đều sẽ , thậm chí bạn bè của em đều sẽ nghi ngờ em  vấn đề.”
Ly cà phê khuyến mãi  đưa tới bàn. Chung Mạn cúi đầu  lớp bọt  mặt cà phê, chẳng  uống chút nào. Giang Tuyết Lâm  đối diện vẫn tiếp tục kể về hiện thực tàn nhẫn:
“Em  tìm   xem kịch, dạo phố chung, phụ nữ  kết hôn còn bận lo việc nhà   thời gian để ý đến em, đàn ông  kết hôn  dám  chung với một cô nàng độc  như em. Lúc đó trừ em thì tất cả   đều kết hôn . Kết quả là em chẳng còn  , chẳng còn bạn bè, sự nghiệp cũng  chắc  . Được , cho dù sự nghiệp của em thành công,  thì  ? Đó thật sự là điều em  ư?”
Giang Tuyết Lâm tao nhã uống vài ngụm cà phê, hài lòng để mùi thơm bay trong  khí một lát, mới  tiếp: “Chị   đả kích em, chỉ là   em   vết xe đổ của chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-41.html.]
“Lẽ nào em   một đứa con gái ngoan,  theo yêu cầu của cha , chịu sự sắp đặt của  mai mối ư?”
“Chị tin   ba  nhất quyết bắt em  xem mắt. Mục đích của họ chỉ là mong em kết hôn mà thôi. Sao em  tự  tìm một   điều kiện phù hợp mà lấy? Như thế thì em   tự  lựa chọn,   thành mong  của ba .”
“Vậy tình yêu thì ? Lẽ nào chúng   lấy   yêu, mà là vì điều kiện?”
“Tình yêu ư? Nếu tên đàn ông đó   tiền, cuối cùng   em  chịu nổi thì là  nổi điên.” Giang Tuyết Lâm như nhớ  chuyện gì đó, chống má   bên ngoài cửa sổ, hồi lâu  mới  đầu   với Chung Mạn, “Tuy là chọn theo điều kiện, nhưng ít nhất là  em tự chọn, em cũng  thích chứ? Vả , em  từng  tình yêu cuối cùng sẽ chuyển thành tình  ?” Giang Tuyết Lâm cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn cưới  ngón áp út. “Xem mắt kết hôn chỉ là nhảy qua một bước, trực tiếp đạt  kết quả mà thôi.”
Lời của Giang Tuyết Lâm  qua  vẻ  cực đoan.  cho dù là học vấn  sự nghiệp của chị  đều từng cao hơn Chung Mạn. Chung Mạn phấn đấu trong nghề lâu như ,   từng đạt tới vinh quang mà Giang Tuyết Lâm từng . Lời của Giang Tuyết Lâm, liệu   là cảm nhận của bản   vài năm khi  đạt  mục tiêu ?
Nếu ở cuối con đường xảy  tình huống như , sự kiên trì hiện giờ của bản   nực  quá ?
Chung Mạn bỗng cảm thấy mất phương hướng. Rốt cuộc, cô vẫn luôn kiên trì như , là vì cái gì?
Vì tiền? Cô coi trọng đồng tiền, nhưng  đòi hỏi  trở thành đại gia.
Vì  tự do yêu đương? Bây giờ đến một  bạn trai cô cũng chẳng ,  thể thấy   cũng  thể . Ngày nào cũng   tăng ca tan ca, phạm vi cuộc sống hẹp sắp chết, chẳng hề  cơ hội  quen với bạn khác giới.
Không lẽ cô thực sự  tìm một  đàn ông  điều kiện   kết hôn ?
Lòng Chung Mạn trở nên rối bời. Giang Tuyết Lâm cũng  thúc giục cô, chỉ tự  uống hết cà phê,  đồng hồ  gọi phục vụ tính tiền: “Chồng chị sắp tan  , chị  về nhà nấu cơm.”