“Gì mà tối quá, con bên đấy, bật lên chẳng lãng phí ?!”
“Cũng tốn mấy tiền, bật cái đèn mà cũng so đo với con!” Chung Mạn nhịn nổi nữa. Mẹ thói quen thích sáng của cô, nhưng nào cũng , nào cũng cằn nhằn! Đây mới mấy hào? Lẽ nào con gái thoải mái là điều quan trọng nhất ?
“Con cuộc sống khó khăn lắm ? Ôi, đời con từng chịu khổ, nhớ hồi xưa …” Bà Chung bắt đầu lôi chuyện cũ đau khổ . từ nhỏ đến lớn Chung Mạn đến thuộc lòng , bây giờ nữa thì càng mất kiên nhẫn. “Mẹ xem bật đèn nộp thêm bao nhiêu tiền điện, 10 đồng đủ ?” Chung Mạn lấy tờ 10 đồng từ trong túi, đặt cái bụp lên bàn. “Như là chứ gì?”
“Con tưởng thèm 10 đồng đấy của con ?” Bà Chung cảm thấy con gái coi thường, lập tức trách móc. “Giờ kiếm tiền thì thèm lời nữa hả? Mẹ hướng đông là con cứ hướng tây mới đúng ?”
“Con cãi với .” Vì mấy cái đèn nát, đáng ? Còn là cố tình tìm cớ gây sự .
“Có bây giờ con nghĩ chuyện bằng con, chọn con cũng để mắt ?”
“Mẹ , con là bạn trai thì để con tự tìm !” Sáng nay cô mới từ chối xem mắt nữa, bây giờ liền mượn cớ lôi .
“Gặp mặt, ăn bữa cơm thì con thiệt thòi lắm ?! Nếu con con gái , cần thu xếp cho con tự rước bực ?”
“Nếu con con gái , còn ở đây cho mắng ?!”
“Con ý gì !” Bà Chung phắt dậy. Chung Mạn chẳng thèm để ý bà nữa mà lao trong phòng, còn đóng cửa thật mạnh.
Diệp Minh Hi đang giường sách ngẩng đầu lên, đối mặt với Chung Mạn đang nổi giận đùng đùng. Chung Mạn thấy khuôn mặt thiên sứ trong sáng vô tội của , cơn tức liền giảm một nửa, lên mép giường xoa đầu , hỏi: “Đang sách gì ?”
“Bạch hành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-44.html.]
“Ừ, cuốn tệ, của Higashino Keigo.” Hồi học Chung Mạn thích tiểu thuyết, thường xuyên mua về, nhiều năm tích góp như cũng một tủ sách hẳn hoi. Cuốn sách tay Diệp Minh Hi cũng là cuốn mà cô thích.
Trong phòng yên tĩnh , Chung Mạn bò giường đợi cơn tức trong lòng qua . Diệp Minh Hi ở đầu giường im lặng sách. Hồi lâu , mới thấy giọng mơ hồ của Chung Mạn vang lên: “Em xem, tại con cứ kết hôn chứ?”
Cô mong mỏi gì việc Diệp Minh Hi trả lời, mà quả thật Diệp Minh Hi cũng hề đáp .
“Ôi, bực quá… Thôi kệ! Không nghĩ nữa, đằng nào ngày mai chúng cũng về.” Chung Mạn nghĩ đến ngày mai thể về cái ổ nhỏ của , nặng nề thở phào một . Thường “ở nhà ngàn ngày ”, nhưng chỉ cần ở quê hơn 3 hôm là ngày tháng của cô chắc chắn gì.
Cô sấp giường động đậy, nghiêng đầu Diệp Minh Hi. Có lẽ là cảm nhận ánh mắt của cô, dịch cuốn sách mặt với cô một cái. Cô cũng với , hỏi: “Em cũng về, đúng ?”
Diệp Minh Hi gật đầu, thấy nếp nhăn trán Chung Mạn vẫn giãn , bỗng đặt cuốn sách trong tay xuống, giơ tay xoa xoa đầu cô.
Chung Mạn khúc khích, ngẩng đầu vờ như định cắn , bàn tay nhỏ của vẫn chịu rút , kiên nhẫn xoa đủ mới thôi.
Biết Diệp Minh Hi đang an ủi cô, lúc Chung Mạn tự dưng nghĩ, nếu thể nuôi đứa con trai hiểu chuyện như Diệp Minh Hi thì kết hôn cũng chẳng gì là .
nếu cô cần kết hôn mà vẫn nuôi con , càng hơn.
“Nhớ thu dọn đồ gọn gàng, sáng mai chúng lên tàu.”
***
Giống như lúc về nhà, Chung Mạn vẫn mang theo Diệp Minh Hi và hành lý, ông Chung vẫn lái xe tiễn họ đến ga tàu. Chỉ điều xe thêm bà Chung cùng. Còn về thằng em trai Chung Minh, trăm ngàn cái lý do để từ chối rời xa game online, còn ông bà Chung thì trăm ngàn cái lý do để mềm lòng.