Ở trong nước nghỉ tết tận 2 tuần, nhưng khách nước ngoài vẫn việc như thường. Kết quả là kì nghỉ tết mỗi năm, tất cả nhân viên của công ty dệt may đều bận tới mức chân chạm đất.
Hôm đầu tiên gặp núi việc chồng chất, lúc Chung Mạn về đến nhà thì là 11 rưỡi tối. Thấy đèn vẫn còn sáng, cô đoán Minh Hi vẫn ngủ. Cô tới phòng khách, quả nhiên thấy Diệp Minh Hi vẫn đang xem tivi.
“Muộn như mà vẫn ngủ ?” Cô qua, xuống bên cạnh Diệp Minh Hi, tiện tay ném túi xách sát mép sô pha.
Diệp Minh Hi tùy tiện gật đầu. Tự dưng cô cảm thấy chút bất thường, xoa xoa thái dương , hỏi: “Sao , thoải mái ?”
Cậu lắc đầu, một cái với cô. Cô thấy , bèn vỗ vai dậy: “Mau ngủ , ngày mai còn học đấy.”
Đang định về phòng lấy quần áo tắm thì chợt thấy tiếng “ùng ục”, cô thò đầu hỏi: “Tiếng gì lạ ?”
Diệp Minh Hi chỉ tivi, Chung Mạn nghi ngờ cào cào đầu, tới nhà tắm. Đang định đóng cửa, tiếng “ùng ục ùng ục” đó vang lên.
“Không tivi.” Cô đặt quần áo cạnh bồn rửa mặt, trở phòng khách, xổm mặt Diệp Minh Hi, hỏi: “Đó là tiếng gì ?”
Cậu chỉ chiếc tivi phía Chung Mạn, nhưng cô hề đầu, chỉ chằm chằm . Diệp Minh Hi nghiêng đầu, cô khó hiểu.
“Em đúng ?” Cô nhảy lên, chạy phòng bếp lục tung tủ kệ, tìm kiếm một hồi, đó ha ha hai tiếng , xổm xuống. “Nói , bữa tối em ăn gì ?!”
Cậu trả lời, chỉ vô tội cô.
“Đừng giả vờ nữa, em ăn gì cả!” Cô cau mày dậy, xuống bé đáng thương. “Rõ ràng là trong tủ lạnh thiếu thứ gì. Sao em ăn, nhỡ đói c.h.ế.t thì hả?”
Cậu lặng lẽ cúi đầu ngoan ngoãn cô dạy dỗ.
“Với cả, ăn cơm sẽ ảnh hưởng tới quá trình dậy thì. Em cả đời đều lùn mãi như đấy chứ?” Cô liếc xéo chiều cao của từ xuống một lượt, thấy thấp thỏm động đậy nhưng vẫn chịu chuyện.
“Em , đừng lười như thế.” Cô nhíu mày nghĩ ngợi, thấy sắc mặt Diệp Minh Hi càng ngày càng lạ, bỗng dưng hiểu , giật giật khóe miệng, hạ thấp giọng hỏi: “Không em nấu gì ăn đấy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-46.html.]
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Minh Hi thoắt cái đỏ bừng lên. Chung Mạn tiếp tục trêu chọc nữa, trái vỗ vỗ đầu . “Là chị đúng, nghĩ tới chuyện em nấu cơm.” Thấy cô bước phòng bếp, Diệp Minh Hi đang trong phòng khách càng cúi thấp đầu hơn. Chung Mạn vốn đang ở trong bếp bỗng nhiên thò đầu từ cửa, nhướn mày hỏi: “Còn mau đây?”
Diệp Minh Hi trừng mắt.
“ , đây chẳng lẽ trời bánh rơi xuống cho em ăn ?”
Cậu lập tức nhảy khỏi sofa, chạy trong phòng bếp, còn suýt ngã lăn vì quá vội. May mà Chung Mạn nhanh tay đỡ , nếu thì cái mặt trai sẽ hủy mất.
“Cẩn thận.” Cô đợi vững mới thả tay , cạnh tủ lạnh với Diệp Minh Hi đang chân tay luống cuống trong phòng bếp: “Em mở tủ lạnh, đem những thứ thể ăn ở trong lấy hết .”
Diệp Minh Hi lời theo, lấy một bát tô cơm nguội, một đĩa đồ xào ăn hết một nửa, 3 quả trứng, 2 chiếc xúc xích, còn 3 lát giăm bông.
“Tốt lắm, giờ em nhớ , chỉ cần cơm nguội, lo đói nữa.” Chung Mạn lấy một bát tô, đập một quả trứng đặt một quả khác tay Diệp Minh Hi. “Đập quả trứng .”
Diệp Minh Hi trừng mắt quả trứng 3 giây, nửa tin nửa ngờ bắt chước Chung Mạn đập trứng trong bát, tay chân vụng về còn lẫn vài mảnh vỏ trứng trong bát.
“Không .” Chung Mạn cẩn thận vớt mấy mảnh vỏ , cho muối giúp đưa cho đôi đũa. “Đánh đều trứng .”
Cạch cạch cạch đánh xong trứng, dè dặt về phía Chung Mạn. Cô đáp bằng nụ khích lệ. “Làm tệ. Bây giờ em nóng chảo cho dầu , khi đổ trứng thì cho tiếp cơm nguội đảo đều lên, rang cùng mấy nguyên liệu khác thành một đĩa.”
Diệp Minh Hi y hệt theo lời cô . Không lâu , một đĩa cơm rang trứng thập cẩm thơm nức mũi thành!
“Chị ăn một ít, em để bụng chứ?” Chung Mạn cầm thìa hỏi.
Cậu lắc đầu, thậm chí còn phối hợp giơ đĩa lên mặt cô. Cô ăn thử một miếng, mặt mày hớn hở: “Ngon lắm đấy, em mau ăn , đừng để bụng đói.”
Diệp Minh Hi ăn ngay tắp lự mà lấy một chiếc bát , san một bát đưa cho cô.
“Em ăn ít như thế ?” Đĩa cơm còn nhiều. “Chị em ngoan , tự ăn nhé.”