Một tuần đó, Diệp Minh Hi cố gắng tránh khỏi tất cả những nơi khả năng sẽ chặn đường, cẩn thận để xảy xích mích với bất cứ nào. đôi khi, dù cho tránh cũng thể nào tránh .
Giống như bây giờ, Diệp Minh Hi đang vài vây xung quanh, trốn nhưng đường nào trốn thoát.
“Thằng nhãi chỉ giỏi giả vờ tội nghiệp để thương xót, thấy mày là tao ngứa mắt!” Bọn chúng ngừng vung nắm đ.ấ.m lên . Cơ thể trải đầy vết thương cũ của thêm chi chít các vết thương mới.
Cậu co quắp trong gian nhỏ bé, nhớ tới lời của Chung Mạn, nhiều định mở miệng chống . thấy vẻ mặt của đám đó, cuối cùng vẫn nhắm mắt chịu đựng, lạnh nhạt thờ ơ.
Thời khắc , dường như linh hồn đang dần tách khỏi cơ thể của , ở một nơi cao, tách biệt với xác, đang xuống trò hề . Từng khuôn mặt hung ác vui vẻ vì thấy khác đau khổ, sự hả hê khiến quen thuộc ghê tởm.
Trước linh cữu ba , cũng với vẻ mặt đó, đám gọi là họ hàng tranh cãi ngừng vì tài sản mà ba để ? Trong mắt những kẻ hiện sự căm ghét và hưng phấn cuồng loạn, liệu khác gì ánh mắt từng thấy khi sống nhờ ở nhà họ hàng, khi cơ thể đầy vết thương của ngã giữa phòng khách ? Không , những kẻ vẫn mở miệng chuyện mà, là “Sao ở nhà đẻ thím hai thì , thế chẳng là kiếm chuyện với chúng ?” “Mau gọi 120* , đừng để bọn họ ”, “Còn lo sợ họ ? Ai dám thì mà xách thứ phiền phức về”…
“Xách thứ phiền phức về…”
*120 là điện thoại gọi cấp cứu y tế ở Trung Quốc, như 115 ở Việt Nam.
Thời khắc , sự lạnh lẽo từ sàn nhà truyền đến khiến hiểu rằng, càng , càng thì sẽ càng đau đớn.
Chỉ khi thấy thấy tất cả, mới thể tách khỏi thế giới nhơ nhớp ghê tởm .
Cậu vẫn sẽ là đứa con ngoan của ba , vẫn tới khu vui chơi với họ mỗi cuối tuần, chơi mệt thì sẽ tìm một tiệm cà phê thật . Trước mặt sẽ đặt một ly kem rực rỡ sắc màu. Đến khi ăn một nửa, sẽ trách ba chọn loại kem to quá. Còn ba thì chỉ gật đầu, vẫn như mất trí nhớ mà tiếp tục mua ly kem lớn nhất nhất cho …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-50.html.]
, thuộc về thế giới đen tối nhơ nhớp đó. Chỉ cần thấy thấy, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của sẽ thể tồn tại mãi mãi.
“Mấy đang gì ?!” Một giọng nữ vang lên từ phía xa, đám nam sinh liếc một cái, hung hăng nện thêm vài cú nữa bỏ chạy. “Thằng ranh, coi như mày may mắn, chúng thôi!”
Người tới là Lý Linh, một cô bạn cùng lớp Diệp Minh Hi mối quan hệ khá với . Cô chạy tới đỡ Diệp Minh Hi dậy, quan tâm hỏi han : “Minh Hi, chứ?”
Cậu đang mải mê xem xét vết thương nên thấy lời Lý Linh . Vừa thấy thêm ít vết xanh tím sưng đỏ, mặt liền xám như tro tàn.
“Cậu ?” Lý Linh thấy nét mặt là lạ, vội vàng hỏi. “Đau lắm ?”
Cậu vốn định trả lời, nhưng vẻ mặt chân thành của Lý Linh khiến nhớ tới Chung Mạn. Trái tim vốn tĩnh lặng của dần lung lay, mở miệng : “Có vết thương…”
“Không vết thương ?” Cậu hề tức giận, thái độ bình tĩnh như thể đánh . Sau khi đánh hề nghĩ tới chuyện báo thù, chỉ nghĩ tới việc vết thương? Bị đánh thì mà vết thương cơ chứ? Không vết thương thì tại chống cự? “Tại vết thương?”
“… thích.”
“Ai thích?” Lý Linh rõ.
“… thích.”
“Bạn gái của ?” Lý Linh thấy phủ nhận, bèn coi như thừa nhận. “Cũng , con trai nên bảo vệ con gái. Nếu để bạn gái thấy cái bộ dạng của , thật sự …” Cô tiếp nữa mà chăm chú đánh giá vết thương , bỗng dưng một ý tưởng: “Tớ cách !”