“Chị từng  sẽ cho em thời gian để tự  thử cải thiện tình hình .” Cô ngừng một lúc   tiếp tục. “Em  em  cố gắng, nhưng nếu hình hình vẫn   cải thiện, chị nghĩ  thể là do vấn đề từ phía em, cũng  thể là vấn đề của nhà trường. Chị   chuyên gia về giáo dục nên  rõ mấy chuyện , bây giờ chỉ còn một cách  thôi.”
 
Cô lấy  một chồng tài liệu từ bên cạnh máy tính, đưa đến  mặt . Cậu  , nhận  đó là thông tin về một  trường học khác.
 
“Chị lên mạng tra , ở thành phố khác  trường dành riêng cho những đứa trẻ   cảnh đặc biệt…”
 
Trái tim  mới bình    bóp chặt. Giờ phút  tất cả hi vọng của   vỡ vụn, mười ngón tay nhỏ bé siết chặt thành nắm đấm, cả  run rẩy như chiếc lá yếu ớt lung lay trong gió.
 
“Em, em  thể sửa…” Giọng  của  trở nên căng thẳng, đôi mắt long lanh ngước lên  cô, tỏ ý cầu xin cô thu  quyết định.
 
Tấn công bằng ánh mắt  thất bại trong giờ khắc quan trọng nhất.
 
Câu trả lời của cô tiếp tục nhấn chìm  xuống vực thẳm.
 
“Giáo viên của những trường đó đều  trải qua đào tạo chuyên nghiệp, họ   quan tâm  khác. Các bạn học sẽ  bắt nạt em, chị cũng sẽ nhờ bạn bè  quen chăm sóc em, em đừng lo.”
 
Vì  khiến cô tức giận, cho nên, cô  cần  nữa .
 
Cô  cần  nữa .
 
Tại , tại  tất cả đều  cần ?
 
Cậu ngoan ngoãn như , ba  vẫn rời xa . Từ  khi ba  qua đời, cô là  duy nhất thật lòng đối xử  với . Vậy mà, chỉ vì   tình nguyện bước  thế giới thực tại, nên cô  vứt bỏ  ?
 
Cậu  thích nụ  của cô,  thích cơm hộp cô ,  thích chiếc giường nhỏ cô mua cho ,  thích, thực sự  thích… Cậu  thích cô. Ba    còn  đời, giờ đây  chỉ còn  một  cô. Làm ơn, cô đừng bỏ rơi    ?
 
Cậu đột nhiên giang hai tay  ôm chầm lấy cô, dùng sức lớn tới nỗi khiến cô thấy  khó thở.
 
“Minh Hi?”
 
Hoảng hốt nhận  cô đang  thoải mái,  vội vàng thả lỏng tay, nhưng vẫn kiên trì  buông cô .
 
“Chị từng  chúng  sống dựa   cơ mà.” Biết cô ăn mềm  ăn cứng,  nghẹn ngào van xin, mong  thể khiến cô mềm lòng. “Đừng  cần em mà… Đừng  cần em mà…”
 
“Không  chị  cần em, ôi…” Tưởng  sợ sẽ   bạn học bắt nạt, cô vỗ về lưng  an ủi. “ chị thật sự  đau lòng khi thấy cơ thể đầy vết thương  của em, huống chi em ở cái trường đó cũng chẳng vui vẻ gì… Chuyện  thế nào cũng  giải quyết, mà chị   hiểu về mấy vụ …”
 
“Em   .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-53.html.]
“Như  mới  cho em. Bây giờ em vẫn còn nhỏ,   trường học quan trọng với một con  tới mức nào .”
 
“Em  thế nào là  cho , em   .” Cậu vùi đầu thật sâu  trong lòng cô, cố chấp lặp . “Đi  sẽ càng tệ hơn.”
 
Cô cúi đầu   cuộn tròn trong lòng , thấy  khó xử. Đang do dự xem  nên đẩy   , bên tai   thấy  thấp giọng rầu rĩ hỏi: “Có  chỉ cần   em   vết thương nữa, chị sẽ  bỏ em  đúng ?”
 
“Đứa bé ngốc , chị   bỏ  em, chỉ là để em ở  đây quả thật…”
 
Cậu  quan tâm câu trả lời của cô là gì, chỉ kiên trì hỏi tiếp: “Có  chỉ cần em   theo yêu cầu của chị, chị sẽ  bỏ mặc em  ?”
 
“Nếu em  , tất nhiên sẽ  cần  chuyển trường, nhưng mà…”
 
“Cho em thêm chút thời gian nữa thôi, nhất định em sẽ  .” Cậu kiên định  Chung Mạn, như một tín đồ ngoan đạo nhất thế gian đang tuyên thệ với tín ngưỡng của .
 
Chỉ cần cô yêu cầu,  sẽ  theo.
 
“Chuyện …” Cô cảm thấy  phiền não. Thực  bản  cô cũng  yên tâm khi để  tới thành phố khác, vả  nếu    thích, cứ ép buộc  sợ rằng còn tệ hơn.
 
“Chỉ cần chị  ép em , chuyện gì em cũng sẽ  .”
 
Cậu cam đoan hết câu  tới câu khác khiến cô  mà xót xa vô cùng. Sau nhiều  do dự, cuối cùng cô vẫn mềm lòng.
 
“Được , nhưng nếu còn để chị phát hiện    em còn  vết thương nữa, em nhất định  chuyển trường,   nào?”
 
“Biết .”
 
Nếu im lặng mà  rời xa cô,  sẵn sàng  .
 
Nếu hèn nhát mà mất  cô,  sẵn sàng kiên cường chống .
 
Nếu cô    thấy những vết thương  nữa,  sẽ  .
 
Dù cho sẽ phá vỡ thế cân bằng trong trường, dù  sẽ trở thành cái gai trong mắt Tần Tâm Lan, dù cái giá  trả là   đối mặt với thế giới nhơ nhớp u ám , thậm chí biến thành loại  từng khiến bản  cảm thấy ghê tởm…
 
Tất cả đều  quan trọng, bởi vì   cô.
 
Chỉ cần cô bằng lòng ở  bên , điều cô ,  đều sẽ  .
 
Chỉ cần cô đừng rời xa .