“Haiz, chị em như . Chị cũng . hiện thực là như .” Cô nhẹ nhàng xoa đầu , “Em đừng để chị em chịu đói đấy. Phải nhớ chăm sóc chính , đừng để ốm. Nếu chị sẽ để ý đến em nữa, nào?”
Cảm nhận sự quan tâm ấm áp của cô dành cho , tay ôm cô càng thêm chặt, khuôn mặt nhỏ lưu luyến vùi eo cô.
“Em , cái khác thì chẳng học , mỗi nũng là giỏi thôi.” Cô luôn xuống, kéo trong lòng . Hai ôm chen chung một chỗ, thêm mấy chiếc gối ôm mềm mại, thoải mái tới mức dậy.
“Trong trường vẫn chứ? Còn ai bắt nạt em nữa ?” Cô kéo tay , kiểm tra từng tấc da thịt.
Đang nên gật đầu lắc đầu , đành mở miệng : “Không .”
“Vậy thì .” Trên đúng là vết thương. Cô hài lòng, tinh thần cũng thả lỏng, cả mệt mỏi tới mức động đậy. Chẳng bao lâu , Diệp Minh Hi thấy hô hấp của cô chậm dần, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên thì thấy Chung Mạn ngủ .
Cô ngủ say, sắc mặt trông lắm. Chắc là do quá mệt mỏi, da mặt khô, quầng thâm mắt cũng bắt đầu hiện rõ.
Làm thế nào mới thể giảm bớt gánh nặng cho cô, giúp cô còn mệt mỏi như ? Cậu cố gắng nghĩ, nhưng ủ rũ phát hiện , thứ bản thể mang tới cho cô chỉ là phiền toái.
Bị bắt nạt khiến cô mặt, cơm khiến cô tận tay chỉ dạy, kiếm tiền khiến cô gánh thêm gánh nặng nuôi dưỡng …
Cậu nên gì mới thể khiến sự tồn tại của bản còn là phiền toái?
Trong khi đang vắt óc suy nghĩ, Chung Mạn vốn đang ngủ say bỗng cựa , hai mày nhíu chặt, vẻ mặt nhăn đầy đau đớn. Cậu hốt hoảng, vội vàng giơ tay nhỏ cố sức lay cô tỉnh. Cô tỉnh , nhưng chỉ cuộn tròn động đậy.
“Chị, chị chứ?” Cậu dám chạm cô, chỉ thể bên cạnh khẩn trương hỏi thăm.
“Không .” Cô rầu rĩ trả lời. “Chỉ đau dày thôi. Không , một lát là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-60.html.]
Với vốn hiểu ít ỏi của , chỉ thể hỏi: “Chị vẫn ăn cơm ?”
Cô ậm ừ một tiếng, dùng gối ôm che mặt. Tưởng cô đau, dậy định gọi xe tới đưa cô khám. Cô lập tức kéo , nhỏ giọng : “Được , chị gương cho em. Dặn em ăn cơm còn thì ăn, chị sai , chị sai .”
Ngoài việc cô ăn cơm, với mà những thứ khác đều quan trọng. Thấy vẻ nghiêm trọng lắm, nghĩ ngợi một lúc, chạy tới bếp nóng cơm rang ăn còn thừa cho cô. Cô chậm rãi ăn từng miếng một. Lúc cô sắp ăn hết, lấy một viên thuốc dày từ trong tủ thuốc đưa cho cô cùng với một cốc nước ấm.
Cô uống thuốc xong định luôn ở sofa, kéo cô dậy đưa về phòng, cho cô cuộn tròn mà ngủ sofa.
“Nhóc con, em thật đấy.” Cô hôn một cái lên trán mới xuống. “Nếu em, chắc chị đau tới c.h.ế.t mất.”
Câu của cô khiến nhíu mày. Kể cả khi cô nhắm mắt định ngủ tiếp, giữa đôi mày vẫn giãn , trong lòng cũng định , dường như gì đó vẫn thành. Chung Mạn giường thấy vẫn rời , đôi mắt gắng gượng mở thành một kẽ hở nhỏ, hỏi: “Sao ?”
Cậu cô rời mắt, đột nhiên to gan bắt chước cô hôn một cái lên trán cô, mới điềm tĩnh tắt đèn đóng cửa khỏi phòng.
Lúc đóng cửa, còn thấy cô khanh khách khi hồn : “Thời thế đổi, ngờ dám trêu ghẹo bà đây, đập c.h.ế.t nhóc giờ!”
Cậu mỉm trở về phòng , thậm chí khi say giấc, bên môi vẫn mang theo nụ .
Một đêm, mộng .
***
“ xem bản thiết kế của Benton và phát hiện họ từng yêu cầu đan chiết ở cổ tay áo, nhưng 4 hàng mẫu chúng gửi sang đều đáp ứng yêu cầu đó. Ngoài , cũng tới cửa hàng bán lẻ của Benton xem thử, thấy họ ưa chuộng cảm giác mềm mại, nhưng phép tẩy rửa quá đà, sẽ khiến trang phục thẳng.”
Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi Chung Mạn phân tích của bản , từng điều từng điều đều vô cùng rõ ràng, còn các bằng chứng như email, thông tin từ báo, sách chuyên ngành, tài liệu mạng, càng càng thấy kinh ngạc. Rốt cuộc kẻ nào Chung Mạn chỉ dựa dẫm Lục Hữu Lương mới thể lấy thành tích cao? Hẳn là ngược mới đúng. Không là nhờ Chung Mạn trụ cột chống đỡ cho Lục Hữu Lương ở trong tối, mới địa vị như ngày hôm nay đấy chứ?