“Cách cũng cách cũng xong, chẳng lẽ chúng cứ trơ mắt thằng nhóc thối tha đó tâng bốc thành thiên sứ, đạp chúng xuống đất hết ?”
Trong lúc đám con trai đang vắt óc suy nghĩ thì thấy Trương Dũng mang theo hai tên đàn em cách đó xa. Bọn chúng như vớ vàng, lập tức lao gào rống lên: “Anh Dũng, cứu bọn em với!”
“Chuyện gì?” Trương Dũng dừng chân, về phía bọn họ.
Cả đám nhao nhao kể chuyện một lượt, đương nhiên quên thêm mắm dặm muối. Trương Dũng càng càng tức giận, phẫn nộ hỏi: “Thằng nhóc đấy dám giả câm để thương xót, còn khiến đám con gái mê trai phớt lờ các ?!”
“Không sai!” Đám con trai thấy trò , vội vàng sức thêm dầu lửa. “Nó dám chuyện như , chẳng là đặt Dũng mắt ? Lẽ nào chuyện xảy ở cổng trường hai hôm nó tưởng Dũng sợ nó?!”
“Ông đây mà sợ cái thằng lùn tịt đó ?” Trương Dũng xì mũi coi thường. “Lông nó còn mọc đủ, ông đây dùng một ngón tay cũng bóp c.h.ế.t nó. Nó còn dám coi thường ông đây ?”
“Bọn em cũng nghĩ đấy, mấy đứa như thếnếu dạy dỗ thì chẳng bao giờ ngoan ngoãn lời, càng ý thức ai mới là đại ca!”
“Hừ, các yên tâm, ông đây sẽ lột da cáo của nó xuống, để nó thể giả vờ lừa gạt khác nữa!” Trương Dũng dẫn theo một đám , hùng hùng hổ hổ xông về phía lớp 9A.
Trương Dũng là đại ca, đương nhiên sẽ tự lớp tìm . Kẻ gánh vác nhiệm vụ quan trọng là đàn em Trần Tam.
Cậu vênh váo bước , cả lớp học lập tức rơi im lặng. Mấy chục con mắt đều tò mò xem tên Trần Tam luôn bên cạnh Trương Dũng định trò gì.
“Ê, Diệp Minh Hi, mày đây!”
Lớp học vẫn lặng ngắt như tờ, một ai động đậy. Từ đầu tới cuối Diệp Minh Hi chỉ ngẩn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, chân mày cũng chẳng thèm nhướn lấy một cái.
“Thằng ranh, đây đang chuyện với mày đấy!” Trần Tam vẫn dám tự xưng là “ông đây”, chỉ đành lấy hai từ “ đây” dùng tạm.
Một đàn quạ đen bay qua*.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-7.html.]
*Ý yên lặng (hình ảnh quạ đen bay ngang, kéo theo vài dấu chấm đen đằng xuất hiện trong truyện tranh và hoạt hình)
“Mày điếc ? Mày thấy lời tao đấy?” Trần Tam lấy hết sức hét tai Diệp Minh Hi. Cậu vốn đang phản ứng bỗng nhiên gật gật đầu, nhưng rốt cuộc là trả lời câu hỏi câu hỏi thì ai . Mọi xung quanh rõ ràng đều chú ý đến chuyện ngớ ngẩn . Cả đám bụm miệng .
“Mày đây cho tao!” Trần Tam thẹn quá hóa giận, nắm lấy cổ áo Diệp Minh Hi lôi ngoài. Diệp Minh Hi vóc chẳng khác gì học sinh tiểu học, dễ dàng kéo lê mặt đất. Mấy nữ sinh bên cạnh chịu nổi hành động hung dữ của Trần Tam định tiến lên ngăn cản. Trần Tam mới lườm một cái, bọn họ sợ tới mức co , dám nhúng tay nữa.
Dọc đường Diệp Minh Hi đ.â.m bàn ghế ít . Có một chiếc bàn đổ xuống đè cẳng chân của , đáng sợ đến mức ngay cả cô nàng cạnh cũng run rẩy một hồi. Thế nhưng kì lạ là chẳng thèm nhăn mày một cái, chỉ ngẩn ngơ trần nhà, giống như thể xuyên qua nó mà thấy bầu trời u ám .
Trần Tam cứ thế lôi Diệp Minh Hi khỏi lớp học. Tới một góc hành lang, vung tay một cái, quăng tới mặt Trương Dũng.
“Mày chính là cái tên Diệp Minh Hi chuyên giả vờ lừa gạt đấy ?” Trương Dũng híp mắt, đánh giá thằng nhóc mặt.
Không phản ứng.
“Chính mày khiến đám con gái ngó lơ bọn tao?”
Không phản ứng.
“Mày còn dám chối ? Mày chịu thật đúng ?”
Không phản ứng.
Thấy từng thẳng , cũng từng đáp một câu, Trương Dũng nổi cáu, dồn sức lên tay đ.ấ.m một cú n.g.ự.c Diệp Minh Hi!
Lần hề Tần Tâm Lan ngăn cản cho . Cú đ.ấ.m mạnh mẽ cuối cùng cũng khiến Diệp Minh Hi hiện lên vẻ mặt đau đớn, tầm mắt cũng từ bầu trời chuyển tới mặt Trương Dũng. Cậu cứ chằm chằm Trương Dũng, trong ánh mắt một chút cảm xúc nào, nhưng cũng hề buông lỏng. Bị chằm chằm hồi lâu, trong lòng Trương Dũng cũng thấy sợ hãi. mặt đàn em, thể dễ dàng bỏ qua cho Diệp Minh Hi, đành tiếp tục dọa dẫm: “Ai bảo mày dám ngông cuồng? Trương Dũng tao là mày thể coi thường ? Ông đây cảnh cáo mày, nếu mày còn dám bày trò ở trong trường, tao sẽ bỏ qua cho mày nữa !