Trong khi Diệp Minh Hi đang suy nghĩ về chuyện  qua, Chung Mạn cũng đang  một học sinh ngoan.
“Rốt cuộc      đấy?” Cô chống má, nghi ngờ hỏi Lục Hữu Lương đang ở  mặt.
“Đã bảo là lâu lắm  động , cần thời gian ôn , em sốt ruột thế  gì?” Trước mặt bày cuốn sách giáo khoa toán, Lục Hữu Lương lườm Chung Mạn một cái. “Chẳng    xong bài tập  , em còn   cái   gì?”
“Thì chuẩn  ! Anh  em  quen với mấy cái  mà,  chuẩn   thì  mà ứng phó  với bài tập tuần .” Cô  xong, thấy Lục công tử  vẻ  hiểu,   yên tâm hỏi: “Rốt cuộc     ?”
“Ê, Chung Mạn, hôm nào  cũng tới sớm một tiếng để  bài tập với em. Em  cảm kích  thì thôi,  còn giở cái giọng  ?” Lục Hữu Lương   vẻ tức giận chất vấn, Chung Mạn liền phối hợp khom lưng, : “Là tiểu nhân  đúng, đại gia  nghiên cứu tới khi nào thì cứ việc. Tiểu nhân sẽ đến xin chỉ giáo khi  thể.”
“Hừ, như thế còn .” Lục Hữu Lương hừ mũi vài cái. Lúc  Mạc Lâm  trở về, thấy hai  bọn họ sớm như   đến công ty,   mỉm  hỏi:
“Sao dạo   đến sớm ?”
“Tổng giám đốc Mạc,   ép  tay sai đấy.” Lục Hữu Lương quăng bút,  lườm Chung Mạn. “Chẳng hiểu    dậy sớm như  để nhồi nhét toán học  đầu chỉ vì cái cô nàng    ơn  báo là gì .”
“Ồ? Nhồi nhét toán học ?” Mạc Lâm thấy hứng thú, cầm đề toán  các hình vẽ  bàn lên xem vài giây, lấy bút  vẽ thêm hướng giải quan trọng nhất lên  hình, chẳng chút khó khăn.
“Ôi!” Đôi mắt Chung Mạn sáng lên, “Tổng giám đốc Mạc, hóa   là dân học toán?”
“Sao nào, trông   giống ?” Anh  nhướn mày hỏi.
“ còn nghĩ  học về kinh doanh.” Chung Mạn đáp  một câu, vơ vội lấy mấy quyển vở bài tập, cung kính nâng lên  mặt Mạc Lâm. “Tổng giám đốc Mạc, nhân tiện  xem luôn chỗ  giúp   ?”
Mạc Lâm nhận lấy mở  xem, “Chỗ  là bài tập của em họ cô?”
“ , nó  hiểu  cũng  hiểu,  đành  tới tìm viện binh.”
“Mấy đề  cũng  khó mấy,  điều…” Anh  lật cổ tay  đồng hồ. “Giờ là thời gian  việc ,  là giờ nghỉ trưa cô qua tìm  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-70.html.]
“Không quấy rầy  ăn cơm chứ?” Chung Mạn  khách sáo cho  lệ.
“Không , coi như rèn luyện đầu óc là .” Cũng chỉ dễ như trở bàn tay,   thể giúp đỡ lấy lòng Chung Mạn, tội gì mà  ?
“Tốt quá !”
Thời gian nghỉ trưa, Chung Mạn quả nhiên mang theo bài tập mò  phòng Mạc Lâm. Ban đầu chỉ  Mạc Lâm giảng Chung Mạn . Về  Chung Mạn dần hiểu, những câu hỏi mà cô đưa  còn khiến Mạc Lâm thấy thích thú vì trẻ nhỏ dễ dạy, càng  kiên nhẫn chỉ bảo cho cô hơn.
Cứ qua  như , thời gian trôi nhanh, bài chỉ giải quyết   vài đề, hai  đều  thấy hết hứng thú. Mạc Lâm  với Chung Mạn: “Mấy đề còn   cần gấp ? Nếu  thì mai chúng  tiếp tục, nếu gấp thì… Tan  xong  tiếp?”
“Không cần gấp .” Chung Mạn  chiếm dụng thời gian nghỉ trưa của  , da mặt  dày như tường thành thì cũng  dám  nước lấn tới. “Vậy mai   tới  phiền tổng giám đốc Mạc nhé.”
“Không .”
Từ   , mỗi tuần  đó đều  ít nhất một ngày là ‘ngày giao lưu học thuật’ của Chung Mạn và Mạc Lâm.
“Tại  đề    giải như ? Chẳng  cách lúc nãy của  cũng  thể giải  ?”
“Cách đó của cô chậm quá, còn dễ sai nữa.” Mạc Lâm mỉm  trả lời. Chung Mạn  ngẩng đầu lên khỏi đống biểu thức rắc rối liền  thấy nụ  tự tin của  , cô liền thả bút xuống, ngoài  lên bàn, chán nản : “Rõ ràng đều là , tại  2 giây là    thể nghĩ  đáp án,  thì tốn 20 phút vẫn chỉ hiểu lơ mơ?”
Dạo gần đây Mạc Lâm cũng  quen với việc thỉnh thoảng Chung Mạn  diễn màn . Anh  cũng  ép cô tiếp tục giải đề nữa, còn phối hợp với vẻ uể oải của cô, rẽ sang chủ đề khác: “ ,  ăn món điểm tâm hôm qua cô tặng .”
“Thế nào,  ngon ?” Hôm chủ nhật Chung Mạn và Diệp Minh Hy tổ chức ‘hoạt động gia đình’, nguyên nhân là bởi Chung Mạn   ăn bánh dày dừa sợi kiểu Hongkong, nhưng   mua ở . Cô bèn lên mạng tìm công thức, cố tình đặt ở chỗ dễ thấy. Quả nhiên hôm   thấy Diệp Minh Hi ngoan ngoãn mua gạo và nguyên liệu về bắt tay  , còn cô thì phụ trách công việc giám sát ‘quan trọng nhất’.
 đừng kêu là cô  giúp nha, trong đó  hai chiếc bánh dày cô  đấy, chẳng qua bề ngoài cực kỳ thảm hại,  dám mang   mất thể diện thôi. Bánh cho Mạc Lâm là sản phẩm của Minh Hi.
“Không tồi,  ngờ cô    toán nhưng   nấu cơm.” Anh   trêu cô.
“Gì đấy,  còn  như thế nữa thì     cho  ăn nữa .” Cô giả bộ tức giận,  đó  thành thật . “Thật     , đều là do em họ   đó. Nói chung là  dạy ,  dạy nó. Người  lợi là nó, để nó  đồ ăn cho  là  cần thiết, đúng  nào?”