Mạc Lâm ung dung  cạnh xe của , mỉm  với cô.
Thấy tổng giám đốc đích  tới chặn đầu, cô  ngốc đến mấy cũng  sự việc   bại lộ. Làm việc  sớm muộn cũng  trả giá, nhưng   chủ nợ  tới quá nhanh   hả?
Tại   thể để cô âm thầm chống đỡ qua  thời gian , tìm  biện pháp khác  bỏ việc  thêm, để tất cả trở  như cũ chứ?
 là  nên ôm tâm lý gặp may mà.
Chung Mạn buồn bực  Mạc Lâm đang mỉm  ở  mặt. Cô hít một  thật sâu  thở , bình tĩnh  đến mặt , chậm rãi   từng chữ một: “Sáng mai    sẽ đặt đơn từ chức lên bàn .”
Mạc Lâm   thì nhướn mày, “Đơn từ chức?”
“ tự ý   thêm,  còn  phiền tổng giám đốc Mạc tới tận nơi chặn cửa, thật  hổ.  sẽ  khiến   khó xử, ngày mai  sẽ tự nộp đơn từ chức.” Chung Mạn chán nản tuyệt vọng,   tìm  việc  thêm nhưng  mất toi công việc chính.  là trộm gà   còn mất nắm gạo, nhưng nếu  trộm gà thì   sống nổi.
Mạc Lâm   chằm chằm  cô,  tới khi cô thật sự  mắng một câu “Nhìn gì mà ”, cuối cùng   cũng chịu mở miệng,   xong liền  cô cảm thấy hoang mang.
“Khả năng giải thích của  tệ đến  , đến mức cô tan   còn  tới đây học thêm nữa ?”
Bảo Mạc Lâm đang che đậy cho  thì đúng là kẻ ngốc  mớ. Cách giải thích duy nhất chính là từ chức vẫn  đủ.
“  thể từ chức ngay lập tức, cũng  cần phụ cấp thôi việc.   sẽ  bồi thường .” Chung Mạn   một  công ty sẽ lấy cớ bắt  thóp của nhân viên để ép họ tự từ chức, quá đáng hơn thậm chí còn bắt họ “bồi thường tổn thất cho công ty”. Bảo cô tự   còn dễ ăn , bắt cô đền tiền thì hai chục vạn cái   nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-76.html.]
“  từng  thấy chuyện  học thêm cũng  đền tiền.” Mạc Lâm vẫn   nhẹ nhàng bình tĩnh.
Chung Mạn nhận thấy   đang trêu chọc  liền  khỏi thấy tức giận.  chuyện   đuối lý,  mới là  sai. Còn   vẫn luôn đối xử với   tệ, thời gian nghỉ trưa còn cùng  chuyện  đùa. Cô đành nén giận, : “Tổng giám đốc Mạc,  đừng đùa  nữa. Muốn  lấy cái c.h.ế.t để tạ tội  diễu phố thị chúng,  cứ thẳng thắn  với  .”
“Cô    ?  chỉ tình cờ  qua, thấy cô nên tới chào hỏi thôi.”
Thái độ của Mạc Lâm thật sự  cho Chung Mạn  hồ đồ,  đoán nổi   đang  gì.  nếu    tự lấy lý do , cô   ngu mà tiếp tục đòi từ chức nữa. Chung Mạn lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Cảm ơn tổng giám đốc Mạc, thời gian cũng  còn sớm, mai chúng  gặp  nhé.”
Chung Mạn kéo túi xách của  định , Mạc Lâm  : “Thời gian đúng là  sớm nữa, buổi tối  đường một   an , để  đưa cô về.” Anh   xong liền mở cửa ghế phụ của chiếc BMW đằng  , còn đưa tay   động tác mời.
“Đâu dám  phiền ,  tự về  .” Nói xong Chung Mạn   thêm hai bước. Tưởng chừng như  sắp thoát , giọng  của Mạc Lâm  thong thả vang lên từ phía .
“Không  trung tâm dạy thêm    nhỉ? Nghe  ở công ty   nhiều  đều đang tìm trung tâm dạy thêm cho con .”
Chung Mạn  xong cũng mặc kệ cấp bậc lễ nghĩa, lao tới   mặt Mạc Lâm, tức giận hỏi: “Rốt cuộc   thế nào?” Cô thật sự nổi giận ,   từ chức thì giả ngu,     cho, thế là thế nào? Ăn no rửng mỡ  tới đùa giỡn cô ?
Chung Mạn cứ liên tục hỏi vấn đề .        trả lời mà là thật sự   cách trả lời. Chẳng qua   cảm thấy cô xứng đáng  đối xử  hơn,  nên   mới tìm tới đây.
Vấn đề mà ngay cả   cũng   đáp án, kêu   trả lời thế nào?
Tất nhiên,   sẽ  kể  thứ cảm xúc  thể  thành lời  cho Chung Mạn, chỉ phun  một câu:
“Trời tối gió lớn, lên xe  .”