Chung Mạn  nếu cô  lên xe thì Mạc Lâm sẽ  chịu .  tại    cứ nhất định  bắt cô lên xe cho bằng ? Trong đầu xẹt qua vài tin tức báo lá cải, cô cảnh giác quan sát  đàn ông lịch sự nho nhã  mặt. Anh   tiền  quyền, cái gì cũng ,  tiền đồ rộng mở chờ đợi, nếu dám  gì với  thì chắc chắn đầu óc  vấn đề. Khoảng thời gian  việc chung , cô thấy   vẫn  tính là  bình thường… Cô đắn đo một lúc  mới lên xe.
Mạc Lâm hỏi địa chỉ, Chung Mạn thật thà  . Sau đó hai bọn họ   chủ đề để  tiếp nữa. Chung Mạn  định tự dưng  kiếm chuyện để , Mạc Lâm   mở lời, cũng  bật radio  phát nhạc gì cả. Kết quả là trong xe chỉ còn tiếng hít thở của hai .
Cứ im lặng như  cho tới lúc đến  lầu nhà Chung Mạn, cuối cùng cô cũng tìm  lời để : “Là chỗ .”
“Ừ.” Mạc Lâm dừng xe. Trước khi Chung Mạn xuống xe đóng cửa, cô   Mạc Lâm một cái. Anh  vẫn cứ mỉm  như cũ, cô chỉ đành : “Cảm ơn   đưa  về nhà.”
“Đừng khách sáo.”
Lại im lặng  nữa. Chung Mạn đóng cửa xe  lên lầu, trong lòng  khỏi thấy khó hiểu  hành động kì lạ của Mạc Lâm.
Nếu  Mạc Lâm tự dưng lên cơn thì một  còn chấp nhận .  ngày hôm , khi Chung Mạn bước  khỏi trung tâm dạy thêm, cô   thấy Mạc Lâm. Quả thật cô  nghĩ thế nào cũng   mục đích của   là gì.
“Tổng giám đốc Mạc, rốt cuộc   thế nào?”
Mạc Lâm chỉ mỉm  mời cô lên xe. Kết quả vẫn giống như tối hôm , Chung Mạn  đưa về nhà trong im lặng.
Ngày thứ ba, Chung Mạn   còn thấy lạ khi  thấy Mạc Lâm  chờ  cổng trung tâm.
“  ,  thật sự rảnh rỗi lắm ?” Mỗi ngày cố định đúng bảy giờ tối  tới đùa giỡn cô một bữa.
Mạc Lâm vẫn     như cũ, chỉ nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô. Chung Mạn nhún vai  . Lần     khởi động xe ngay mà lấy vài thứ ở bên cạnh đưa cho Chung Mạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-77.html.]
“Chắc cô đói  đúng ?”
Chung Mạn nhận lấy, thấy  vài chiếc bánh bao và một ly  sữa. Chiếc bánh  tay còn đang nóng hổi. Lúc  cô bỗng nghĩ tới một khả năng mà cô  từng nghĩ đến…
Không  mắt Mạc Lâm  đui mà  trúng  đấy chứ?
Cô liếc trộm về phía  , thấy   đang tập trung khởi động xe, lái về hướng nhà cô.
Anh   chịu  chuyện, bánh bao trong tay cô  thành vấn đề nan giải. Nếu Mạc Lâm thật sự  suy nghĩ đó, cô ăn  chẳng  là ngầm ưng thuận ? Cô  thể bán  chỉ vì một cái bánh bao .  nếu  ăn, mà bây giờ   thể quấy rầy   lái xe, thì  lẽ cô cứ ngu ngốc cầm bánh bao tới tận  lầu nhà ,  đó  với   là “Trả bánh bao cho ” ?
Mạc Lâm giả vờ chuyên tâm lái xe nhưng  hề bỏ lỡ cảnh tượng Chung Mạn phát sầu với cái bánh. Anh  cảm thấy buồn , nhưng biểu cảm  mặt   hề  sự  đổi, chỉ im lặng chờ đợi phản ứng của cô.
Cô cầm chiếc bánh bao nghĩ ngợi mất tận năm phút, cuối cùng đau lòng hạ quyết tâm, cắn một miếng thật lớn. Mạc Lâm thấy thế, ý   mặt càng thêm sâu, sức đạp ga  chân cũng nhẹ  một chút, để Chung Mạn  đủ thời gian ăn hết  khi tới nhà.
Chung Mạn ăn xong bánh bao   bao lâu, xe  dừng   lầu nhà cô. Cô  xuống xe ngay mà  sang  Mạc Lâm:
“Tổng giám đốc Mạc,  cứ  thẳng  . Rốt cuộc   thế nào?”
Mạc Lâm cũng  sang chăm chú  cô, nhưng vẫn  chịu  gì. Chung Mạn  kiên nhẫn tới mức nào thì ba ngày  cũng  mài mòn hết . Cô  thèm vòng vo tam quốc nữa,  thẳng với : “Tổng giám đốc Mạc,      như nào.  nếu  nghĩ nắm  thóp của  là  thể đùa giỡn ,  thì  xin ,  nhầm . Nếu  còn   rõ ý đồ của  nữa,  cũng  rảnh hầu  chơi tiếp .”
Nói xong, Chung Mạn  ngược  Mạc Lâm với vẻ mặt  nhượng bộ, quả quyết :
“Ngày mai  sẽ từ chức.”