Mạc Lâm từng thấy ai nắm thóp còn vẻ cây ngay sợ c.h.ế.t dọa như . Anh cảm thấy buồn , hỏi ngược : “Cô công ty quy định nhân viên tự ý ngoài thêm chứ?”
Cuối cùng cũng chịu chủ đề chính, Chung Mạn thẳng dậy nghiêm túc trả lời: “ .”
“Sao cô còn thêm?”
Chung Mạn tự nhận quan hệ giữa và Mạc Lâm coi như cũng tàm tạm, bèn thật thà với : “ thiếu tiền.”
“ tiền thưởng cuối năm của cô nhiều.” Với mức tiêu dùng trong nước, tiền thưởng của Chung Mạn quả thực hề thấp.
“Chắc tại sống xa xỉ.” Cô hờ hững trả lời, ý định lóc kể lể với rằng tiền nhà trả góp nhiều như nào, là học phí, tiền sách vở, tiền lặt vặt của Diệp Minh Hi đắt . Chuyện cô thì sợ gánh chịu, cần khác đồng tình, nhưng cũng thể để cho nắm thóp đòi hỏi tùy tiện.
Nghe ý chống đối trong lời của cô, Mạc Lâm điềm đạm lý do mà suy nghĩ mất mấy ngày hôm nay: “Đừng căng thẳng, thật cũng định gì cô. Công ty quy định cho phép nhân viên ‘tự ý’ ngoài thêm, cũng nghĩa là nếu công ty và cho phép thì cũng thể thêm.”
Chung Mạn những lời liền thấy xúc động, hai mắt long lanh Mạc Lâm. “Tổng giám đốc Mạc, như , tức là đồng ý cho ngoài thêm ?”
“Mấy ngày nay đang quan sát xem cô ngoài thêm ảnh hưởng đến công việc bình thường .” Mạc Lâm như như về phía cô. Cô nhớ thái độ của trong mấy ngày , khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, ngượng ngùng : “Anh nên với chứ.”
“Sau đó cô sẽ cố gắng thể hiện ? Đó là giở trò bịp bợm.”
Cô nghĩ ngợi, thấy đúng là như , đành lí nhí : “ hiểu lầm .”
“Không , thật đúng là giở trò thật, nhưng cô đừng với khác.” Anh hài hước nháy nháy mắt. Cô tò mò hỏi: “Là ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-78.html.]
“Trước khi cô phát hiện , tới vài ngày . thấy cô ngày nào cũng mệt sắp c.h.ế.t còn chen lên xe buýt, ngủ gà ngủ gật xe. Để tránh việc cô mang hai quầng thâm to tướng , mới xuất hiện để cô xe mà . Đáng tiếc hình như hiệu quả cao.”
Tuy đây đúng là sự thật, nhưng cố tình tăng nặng ngữ khí, như thể tiếc nuối, tận lực gợi lên cảm giác áy náy của Chung Mạn. Quả nhiên cô lập tức hối , cảm thấy mấy ngày xe đều căng thẳng tới cứng đờ cả , lo sẽ hành động lạ thường nào đó nên hề thả lỏng , lãng phí ý của .
Nếu lúc nãy Chung Mạn vẫn còn nửa tin nửa ngờ với Mạc Lâm, lúc sự lo ngại biến mất, bắt đầu thấy áy náy đúng như dự đoán.
“Xin nhé, là lấy tiểu nhân đo lòng quân tử.” Chung Mạn chân thành xin , ngừng một chút mặt dày truy hỏi: “Vậy là cho phép ?”
Biểu cảm ngượng ngùng nhưng vẫn gắng gượng dò hỏi của cô thật đáng yêu, mà sắc mặt Mạc Lâm hề :
“Điều …”
“Khi nhất định sẽ cố gắng việc, tuyệt đối biếng!” Đây chỉ là vấn đề giữ công việc , mà còn liên quan đến thái độ việc và nguyên tắc của cô nữa. Về điểm cô tự thấy tận tâm tận lực, thể chấp nhận bất cứ điều gì bôi nhọ .
“ bảo cô biếng. vẫn luôn tán thưởng thái độ việc của cô.” Anh ngừng một lát, như là đang cân nhắc điều gì đó. “Thái độ của cô vấn đề, nhưng nếu sức khỏe của cô chống đỡ nổi, năng suất việc giảm xuống là điều tất yếu, cũng dễ phạm sai lầm. Cô dám chắc chắn tình huống ngủ đủ giấc, khi cả ngày cô vẫn đủ tinh thần việc ?”
Rõ ràng Mạc Lâm đang chọn điểm yếu của Chung Mạn để công kích. Anh xong, cả Chung Mạn liền ủ rũ. Sao cô thể phản bác ? Dù cô cãi , hai cái quầng thâm mắt mắt là bằng chứng rành rành đó.
“ …” Thế tức là việc thêm của cô vẫn ảnh hưởng tới công việc chính.
Lời đến mức , cô đương nhiên đoán quyết định của Mạc Lâm. Cô cảm thấy khó chịu, nhưng nếu là oán giận thì hề. Chưa đến chuyện chịu chở cô về nhà mấy ngày liền, riêng việc lập trường lợi ích của công ty để quyết định là cô thể gì . Bởi vì nếu bỏ qua cho cô cũng đồng nghĩa với việc tròn chức trách.
Trong xe im lặng hồi lâu. Chung Mạn hít sâu một , tháo dây an định mở cửa , Mạc Lâm đột nhiên hỏi: “Cô thật sự thiếu tiền ?”