Diệp Minh Hi  gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ  chằm chằm Trương Dũng, cứ  mãi  ngừng. Trương Dũng thấy cũng  còn gì để , bèn phất tay với đàn em  dẫn bọn chúng rời .
Người   thì  khác  đến. Trương Dũng  , Tần Tâm Lan  xuất hiện. Cô  tỏ vẻ quan tâm  gần  hỏi thăm: “Minh Hi,    chứ?”
Diệp Minh Hi chẳng thèm  cô , chỉ đưa mắt  trời.
“Đám  Trương Dũng vẫn luôn tác oai tác quái trong trường. Sau    chuyện gì thì  cứ nhường họ , để bản  đỡ  chịu khổ.” Tần Tâm Lan đỡ  về phòng học, cô gái  bên cạnh cô thấy thế cũng bước lên quan tâm hỏi han.
“ đấy,  giờ bọn họ vẫn luôn ngang ngược  bậy. Nghe     một  bạn  Trương Dũng đánh tới mức cả tháng đều  xuống  giường,  đừng  chọc tức bọn họ.”
“Minh Hi cũng  cố ý,     gì . Chẳng qua đám  Trương Dũng ngứa mắt chuyện    yêu mến.” Tần Tâm Lan chán nản lắc đầu. “ còn tưởng bọn họ chỉ  thô lỗ một chút, sẽ  vô duyên vô cớ  hại  khác, ai ngờ…”
Nghe cô   , mấy  xung quanh đều tỏ vẻ xem thường. Lúc   tới lớp học, Tần Tâm Lan dìu Diệp Minh Hi  lên ghế, nhận lấy thuốc trị thương mà  khác đưa tới, bắt đầu giúp  bôi thuốc lên những chỗ  thương  tay chân  vô cùng dịu dàng cẩn thận.
Khi  thấy những vết thương lớn nhỏ   Diệp Minh Hi,  ngửi  mùi thuốc sát trùng gay mũi,  vài  tính tình ngay thẳng  bắt đầu mắng chửi Trương Dũng ác độc. Tần Tâm Lan dùng ngón tay khẽ giơ lên môi, ý bảo họ mau chóng im lặng, đừng tự rước lấy phiền phức.
Tuy   đều im lặng  , nhưng sự bất mãn đối với Trương Dũng  càng tăng thêm. Tần Tâm Lan cảm giác  tâm trạng của  , trong lòng âm thầm gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-8.html.]
Sau khi xử lý hết những vết thương   Diệp Minh Hi, cô nhẹ nhàng vỗ vai , : “Nếu Trương Dũng vẫn tìm  gây sự, hãy tới tìm ,  sẽ  cách.”
Diệp Minh Hi  cô , gật đầu.
※※※※※
“Mẹ, rõ ràng  bảo là  hai ngàn tệ,  con chỉ nhận  một ngàn?” Nói xong câu , Chung Mạn liếc  về Diệp Minh Hi đang   ghết sofa xem ti vi  cầm điện thoại   phòng ngủ.
“Chẳng  Minh Hi  tàu hỏa đến thành phố X ? Họ hàng của nó bảo một ngàn đó dùng để mua vài đồ dùng hàng ngày và vé tàu cho nó, trừ   tiền đó cũng bình thường mà.”
“Đồ dùng hàng ngày và vé tàu?” Diệp Minh Hi chỉ  vài bộ quần áo  cũ chẳng đáng mười đồng, còn vé tàu… ” Không lẽ chuyến tàu từ  Hỏa tới trái đất   mở   ? Nếu  thì   mất tới  một ngàn tệ?”
“Con đừng tính toán chi li quá, thêm một  chỉ là thêm một đôi đũa,   tốn mất đồng nào của con. Mỗi tháng thêm  một ngàn cũng dư dả đấy chứ.” Ở đầu dây bên  bà Chung đang liến thoắng  ngừng.
“Dư dả?! Mẹ   con tốn mất một ngàn sáu trăm hai mươi lăm đồng năm hào bốn xu cho thằng nhóc đó đến trường ? Là một ngàn sáu trăm hai mươi lăm đồng năm hào bốn xu đấy, còn  tính tiền ăn uống tiêu dùng ngủ nghỉ! Mẹ  một ngàn  đủ ?” Chung Mạn uất ức gào lớn. Mẹ già nhà cô    tiền sinh hoạt ở thành phố X đắt như thế nào. Bà  chỉ lấy tiền chi tiêu ở cái đất nông thôn đấy  so, tưởng rằng 400 tệ là đủ sống trong một tháng. Sao  thể so sánh như thế ?
“Chẳng hiểu  con  than vãn   tiền. Ngày xưa  với bố con mỗi tháng  300 tệ cũng vẫn  nuôi con lớn  đấy thôi. Giờ con  tận mấy ngàn tệ mà còn   trân trọng…”
Thấy    bắt đầu nhai  “Liên khúc  ” mà cô   hơn vạn , tay Chung Mạn hết nắm  buông, buông   nắm, cho tới khi giày xéo tấm chăn đến biến dạng, lúc  mới hít một  thật sâu, cố hết sức bình tĩnh mà : “Mẹ, đây là thành phố X, riêng tiền nhà  tốn hai ngàn, con còn  sống…”