Gần đây, lượng ăn của Diệp Minh Hi bỗng nhiên lớn hơn  nhiều.
“Minh Hi,    chứ? Ăn nhiều như    trướng bụng ?” Lý Linh lo lắng hỏi thăm.  là ngày  họ thường xuyên trêu chọc Minh Hi ăn ít.  dù cho    tăng lượng ăn, cũng  nên tăng một phát gấp ba bốn  chứ!
Diệp Minh Hi lắc đầu, vẫn  ngừng đút cơm  miệng.
“Cậu  cái gì kích thích ? Muốn béo lên cũng   ăn như  !” Lý Linh   một hồi, cuối cùng  chịu nổi nữa mà cướp lấy đũa của . Cậu giơ tay giằng , Lý Linh  tranh  với  nên đành mặc kệ.
Sau khi tan học, Diệp Minh Hi chạy tới câu lạc bộ bóng rổ của trường,  tự tiến cử .
Hội trưởng của câu lạc bộ bóng rổ chỉ liếc mắt   một cái  chế giễu : “Thằng nhóc, mày cao thêm 30 phân nữa   hẵng tới.”
“  chơi bóng rổ.”
“Chú mày thấp quá.” Cậu   dậy, cứ như một  khổng lồ đang  xuống thằng nhóc tí hon là .
“ sẽ cao lên.” Diệp Minh Hi  hề sợ sệt, ngẩng đầu    .
Lạc Văn vẫn  từng thấy ai  ánh mắt kiên định  thể lay động như . Cậu  thu  cánh tay đang định nhấc cổ áo Diệp Minh Hy quăng  ngoài, khoanh   ngực. “Đến cả yêu cầu cơ bản nhất là chiều cao còn  đạt , ném rổ kiểu gì? Ném bóng 3 điểm kiểu gì?”
“ , đến cả hội  cũng  chắc mỗi  đều ném trúng, thằng nhóc như chú em lấy   sức?” Người ở bên cạnh  chen . “Anh khuyên mày đợi thêm mấy năm nữa hẵng tới.”
“Nếu  ném  chuẩn hơn tất cả các  thì ?”
Lời  của   bọn họ đều  vang,  vài  còn  tới mức đập bàn vỗ ghế. “Thế thì hội   nhảy lầu hết cho xong, còn chơi bóng rổ cái quái gì nữa?”
Lạc Văn   hề khinh thường , nhưng mà chiều cao … “Mày tự tin đến  ?”
“ .” Diệp Minh Hi vô cùng nghiêm túc.
“Được thôi,  cần chuẩn hơn tất cả bọn họ. Anh cho mày 3 cơ hội, tùy mày chọn. Chỉ cần mày ném bóng 3 điểm giỏi hơn một  bất kỳ nào trong bọn ,  sẽ cho mày  đội.” Ngón tay của Lạc Văn chỉ  đám  của câu lạc bộ bóng rổ, lập tức gây nên sự bất mãn của một  :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-81.html.]
“Đại ca,    chẳng  là khinh bọn em lập hội bắt nạt trẻ con ?”
“Suy cho cùng chúng   thi đấu, để thực lực lên tiếng . Mấy  đừng  mà  đấu   cả đứa con nít.” Lạc Văn  xong,  về phía Diệp Minh Hi: “Thế nào, thằng nhóc, mày dám ?”
Diệp Minh Hi gật đầu thật mạnh.
Mọi  lập tức kéo  về phía sân bóng rổ. Câu lạc bộ cũng   ý định khiến  nhục nhã, chỉ cử Tiểu Sơn –   biệt danh là ‘quá tam ba bận’ ném 10  chỉ trúng  3   ứng chiến.
“Thằng nhóc, đừng bảo hội  bắt nạt chú mày. Tiểu Sơn là thằng ném bóng 3 điểm tệ nhất đấy!”
Diệp Minh Hi  Tiểu Sơn một lúc  hỏi: “Trong các  ai là  giỏi nhất?”
“Cái  còn  hỏi, tất nhiên là đại ca . Đại ca ném 10   tới 9  trúng đấy.”
“Vậy…   thể đấu với   ?”
Lời   thốt , đám  của câu lạc bộ đều vô cùng chấn động, ánh mắt vốn tràn đầy khinh thường  trở nên  chắc chắn. Rốt cuộc thằng nhóc  là tên ngốc vô tri  là giả heo ăn cọp*?
*扮猪吃老虎, tỏ vẻ ngoan ngoãn, kém cỏi, yếu đuối để  khác mất cảnh giác, một khi nắm  thời cơ thì sẽ  tay, đánh úp khiến đối phương bất ngờ.
Lạc Văn   cũng nhướn mày. Thằng nhóc  đủ ngông!  vì  ngông một phen mà tăng thêm độ khó cho , đúng là thiếu sáng suốt. Cậu  bước  khỏi hàng, cùng Diệp Minh Hi cầm bóng rổ  tới vạch 3 điểm.
“Thằng nhóc, tổng cộng  10 quả, mày  mỗi  một quả  là ném hết một ?”
“Mỗi  một quả.” Cậu  xong thì lùi  vài bước để Lạc Văn ném . Lạc Văn cũng  bận tâm, đập bóng hai cái, tay  chộp bóng, một bên đầu gối gập , bên  khuỵu xuống. Một đường parabol  mắt quét trong  trung, trái bóng rổ  hề chạm vành mà xuyên thẳng  lưới.
“Tuyệt vời!” Tiếng huýt sáo và cổ vũ từ bên cạnh vang lên ầm ầm.
Đến lượt Diệp Minh Hi,  cũng lớ ngớ đập bóng vài cái, tay tóm lấy bóng ném lên…
Không trúng! Hơn nữa còn xa mới chạm  bảng bóng rổ.