“Chẳng   kêu con  nghiệp xong thì về nhà ? Nếu con về nhà thì   lo chuyện tiền nhà nữa? Bố  cũng  thể chăm sóc con… Cửa hàng rau quả của em gái của ông của  vợ của bác ba con đang tuyển nhân viên,  thấy tuy tiền lương   thấp, nhưng cách nhà chẳng  mấy bước,  là cửa hàng của  quen. Như thế chẳng   hơn ở  thành phố X ? Mẹ thật sự  hiểu nổi con…”
Đối với bài ca  nhai  nhai  quá nhiều  , Chung Mạn thật sự  còn sức để ứng phó nữa. Cô vùi đầu  chăn bông, thầm nghĩ  thoát khỏi cái thế giới đầy áp lực , nhưng    can đảm vất điện thoại  xa, chỉ đành cắn răng cố gắng nhẫn nhịn. Dù  cũng chịu đựng mấy năm , còn gì cô  từng trải qua nữa? Khó khăn lắm mới đấu tranh giành  cuộc sống thoải mái tự do , cô quyết  từ bỏ!
Cô cầm theo điện thoại chạy  bếp mở tủ lạnh, lấy  một chai nước lớn bằng thủy tinh ngẩng đầu uống cạn, ực ực ực, ực ực ực… Cơn mát lạnh truyền từ mũi chân lên khiến cả  cô run rẩy, sự bực tức cũng theo đó mà giảm   ít.
Nhịn một hồi, cuối cùng lắm bà Chung cũng chịu cúp máy, thật  dễ dàng gì. Chung Mạn suýt nữa thì quăng chiếc di động  ghế,  thẳng   Diệp Minh Hi vẫn đang xem ti vi với dáng vẻ thờ ơ như cũ. Cô cảm thấy  chán ghét, nhưng  rõ  vô tội. Không thể  gì , cô đành trút nỗi bực dọc lên sàn nhà, dẫm mạnh lên sàn  về phòng với tiếng bước chân như của khủng long.
Cửa phòng đóng rầm một cái. Diệp Minh Hi vốn đang  yên  nhúc nhích bỗng nghiêng đầu   về phía cửa phòng đang đóng chặt suy tư. Ai ngờ đầu của Chung Mạn  đột nhiên thò  khiến Diệp Minh Hi  kịp tránh né. Ánh mắt của  xuyên thẳng về phía Chung Mạn, cơ thịt   bỗng chốc cứng đờ. Thế nhưng Chung Mạn   nhận  sự  đổi của , chỉ vứt  cho  một câu:
“Chiều mai chị sẽ dẫn em  mua đồ. Nhớ ngoan ngoãn chờ chị dậy, đừng chạy lung tung.”
Rầm! Cửa phòng  đóng   nữa. Cuối cùng cái cổ cứng ngắc của Diệp Minh Hi cũng  thể hoạt động trở . Cậu xoay đầu về phía ti vi. Một lát  liếc mắt  trộm về hướng cửa phòng, thấy   động tĩnh gì mới dám nghiêng đầu đường đường chính chính  cánh cửa phòng giản dị.
Cái   của  kéo dài suốt một buổi tối.
Tiếng gà gáy buổi sớm  đồng hồ báo thức điện tử  thế. Vậy bạn   đồng hồ điện tử  thứ gì  thế ?
Đáp án chính là ngày chủ nhật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-9.html.]
Không  sự quấy nhiễu của tiếng chuông báo thức, Chung Mạn  hề  ảnh hưởng mà ngủ thẳng tới hai giờ chiều. Sau khi lăn lộn  giường thêm nửa tiếng, cô mới chậm chạm bò  khỏi phòng.
Hôm nay Diệp Minh Hi  xem ti vi mà đang   bài tập  bàn ăn, khiến cô cảm thấy kì lạ. Cô cầm cốc sữa  ý định lượn qua xem thử, ngờ    nhanh chóng che bài tập . Chung Mạn nhún vai   sofa  xuống,  thế còn  bắt chéo chân,    uống sữa trông  duyên dáng chút nào.
Buổi chiều hôm nay  yên tĩnh. Diệp Minh Hi vẫn   mặt cô  bài tập. Chung Mạn đặt m.ô.n.g  xuống, mở máy tính bắt đầu lên mạng. Biểu tượng ở góc  cùng bên  màn hình  ngừng nhấp nháy, cô lạch cạch gõ chữ  chuyện với  , giống như trong căn phòng  chỉ  cô .
Cả hai cứ thế im lặng, mỗi  chiếm một góc. Mãi cho tới  5 giờ, Chung Mạn mới  dậy vươn vai một cái, hỏi Diệp Minh Hi: “Làm xong hết ?”
Cậu gật đầu.
“Em  …” Quần áo của Diệp Minh Hi  cũ, màu sắc đều  phai  hết .  theo quan sát suốt một tuần qua, hình như tất cả quần áo của  đều là loại gần như  thể dùng  nữa. “Thôi kệ,  nào.”
Thành phố X   nhiều trung tâm thương mại. Chung Mạn   ý định  tới trung tâm thương mại lớn ở xa mà dẫn Diệp Minh Hi đến một trung tâm thương mại tầm trung. Dọc đường cô còn giới thiệu cho  về những công trình ở gần đó.
“Bánh mì của cửa hàng   ngon. Loại ngon nhất là bánh mì nhân socola, cắn  một miếng là cả miệng đều dính đầy socola.”
“Sau  nếu thấy đói thì  thể ăn cơm thịt bò ở quán . Nước sốt của quán ăn cũng , quan trọng nhất là suất ăn  đầy đủ!”
“Đồ của siêu thị  đắt hơn siêu thị ở góc rẽ bên . Em đừng  ngu ngơ   để  chặt c.h.é.m đấy.”