Chung Mạn mê man dựa một góc thang máy, tựa đầu lớp tường sắt mát lạnh, dùng cảm giác lạnh lẽo đó xua cơn buồn ngủ của .
Tối qua cô về muộn, ngờ Diệp Minh Hi vẫn ngủ, ôm theo sách vở đợi cô về giải đáp thắc mắc. Cậu còn năm bảy lượt phân bua rằng hồi chiều nghỉ ngơi , giấc ngủ vẫn đảm bảo đầy đủ. Thấy ham học như , cô nào dám ý nghĩ biếng? Bất đắc dĩ đành giảng giải một lượt, tới khi mệt đến mức thể kìm chống má ngủ gật, Diệp Minh Hi mới hiểu , còn thúc giục cô mau ngủ.
Nghĩ tới vẻ mặt ông cụ non của , bên môi cô hiện nụ nhàn nhạt. Minh Hi đúng là ngày càng đáng yêu, ai mà nghĩ mấy tháng vẫn còn là một con búp bê Unazukin* chứ?
(*Còn tên là búp bê gật đầu, một loại đồ chơi dễ thương của Nhật Bản.)
Tinh.
Thang máy tới nơi. Chung Mạn gắng gượng mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm, bước văn phòng nhét thẻ việc của máy chấm công. Sau khi thấy tiếng ‘cạch’ thì máy hiển thị là 8 giờ 55 phút, cô thở phào một cất thẻ chầm chậm về chỗ của .
Vẫn còn năm phút nữa mới tới giờ việc, cô đan chéo tay bò lên bàn việc, tranh thủ từng giây từng phút nghỉ ngơi. Trong lúc mơ mơ màng màng, một bóng tới bên cạnh cô. Cô nghiêng đầu híp mắt , là bà cô phụ trách quét dọn văn phòng.
“Chào chị Thanh, tìm em việc gì ?” Chung Mạn dậy, mỉm hỏi.
“Cô Chung , dọn dẹp sạch sẽ phòng việc cho cô . Nếu cần giúp đỡ gì thì hãy với .” Chị Thanh tươi như hoa đáp .
“Phòng việc? Phòng việc gì cơ?” Đầu Chung Mạn càng thêm rối bời, cô phòng việc nào để chị Thanh quét dọn chứ?
“Chung Mạn, , Tiểu Triệu, chúng nên sửa , gọi cô là giám đốc Chung !” Bên cạnh xuất hiện thêm một , Chung Mạn cần đầu cũng đó là Trương Minh Nghi. Lúc mặt mày Trương Minh Nghi trông vẻ hồng hào, vui mừng mặt, dường như gặp chuyện nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-90.html.]
Hai giây , lời của Trương Minh Nghi mới trong đầu Chung Mạn… Giám đốc Chung?! Cô nhảy dựng lên, hai mắt mở lớn thể tin nổi mà hỏi Trương Minh Nghi: “Gì mà giám đốc Chung?! á?!”
“ , chúc mừng cô thăng chức.” Tiểu Triệu cũng mặt mày hớn hở tới chen .
Suy nghĩ đầu tiên của Chung Mạn là cô trêu chọc . Trương Minh Nghi thấy cô tin bèn bảo cô xuống, mở thông báo thăng chức hôm nay công ty gửi trong hòm thư, hiệu cho cô từ từ xem.
Bên là thông báo điều động chức vụ của công ty trang phục Mỹ… Chung Mạn càng xuống , mắt càng mở to. Chẳng trách Trương Minh Nghi và Tiểu Triệu vui tới , họ đều từ nhân viên kinh doanh thăng lên thành nhân viên kinh doanh cấp cao, mà Chung Mạn cô thì nhảy liền mấy bậc, từ nhân viên kinh doanh thăng lên giám đốc!
Điều là thật ư? Điều là thật ư? Chung Mạn lập tức ngẩng đầu tên gửi, đúng là hòm thư của tổng công ty, nhưng điều thật sự khả năng ?
Qua nửa phút, Chung Mạn bắt đầu tiếp nhận tin tức , trong đầu lập tức nghĩ tới một việc khác…
Hữu Lương thì ? Ai cũng chắc chắn sẽ thăng chức, thì ?
Chung Mạn tập trung tinh thần xem bản thông báo nữa, tên của Lục Hữu Lương cũng bất ngờ xuất hiện ở bản thông báo .
“Đề bạt nhân viên kinh doanh cấp cao Lục Hữu Lương phó giám đốc.”
Nếu là ngày thường, Lục Hữu Lương chỉ thăng một bậc phó giám đốc cũng gì lạ. tình huống một cô thăng liền ba bậc, tình huống của trở nên bình thường.
Cô vội vàng ngẩng đầu về phía chỗ của Lục Hữu Lương, rõ ràng cô từ lâu, khi chạm ánh mắt cô thì cho cô một nụ . Khoảng cách quá xa, Chung Mạn bên trong nó rốt cuộc cay đắng , nhưng cô nghĩ chắc chắn . Cô từ nhóm của Lục Hữu Lương, giờ thăng chức còn nhanh hơn cả cấp cũ, trực tiếp đạp Lục Hữu Lương xuống . Cho dù là Hữu Lương thì cũng sẽ thể vui nổi nhỉ?
Mặc dù đang mỉm nhận lời chúc mừng của vài bên cạnh nhưng trong lòng Chung Mạn vẫn lo lắng cho tâm trạng của Lục Hữu Lương. Khó khăn lắm mới tống cổ mấy , cô lấy điện thoại định gửi tin nhắn cho Lục Hữu Lương, nhưng nghĩ mất năm phút cũng nên gì.