Chúc mừng ? Liệu giống mỉa mai ?
An ủi ? Liệu giống đồng tình ?
Lần thăng chức của cô quá lạ lùng, cho dù gì cũng đều là sai cả.
“Cô sẽ âm thầm lóc vì thăng chức đó chứ?”
“Tổng giám đốc Mạc.” Cô giật nảy , vội vàng cất điện thoại.
“Căng thẳng thế gì, thấy thông báo thăng chức chứ?” Thấy tinh thần của Mạc Lâm thoải mái, Chung Mạn tới mắng cô lo việc chính, tâm trạng cũng thoải mái theo.
“Nhìn thấy , tin xem mấy chục , cuối cùng mới xác định đó là tên .”
“Có đến mức như ?” Mạc Lâm giọng điệu khoa trương của cô chọc , “Tổng công ty tán thưởng cô như , cô cho đó.”
“Cũng nhờ tổng giám đốc Mạc coi trọng.” Chung Mạn tất nhiên việc thăng chức thể công của Mạc Lâm. Huống chi nếu nhờ , sớm sa thải vì thêm ở ngoài , lấy chức mà thăng?
Mạc Lâm , : “Cô thăng chức cao như , tất nhiên mời ăn một bữa. Cô xem lúc nào thì ?”
Chung Mạn nhắc nhở thì tỉnh , cúi đầu nghĩ ngợi đáp: “Có lẽ là tối thứ sáu.” Thứ bảy là ngày nghỉ, Diệp Minh Hi cần thi.
“Được.” Mạc Lâm thẳng dậy, lớn tiếng : “Chắc cũng thấy thông báo tổng công ty gửi tới . Chúng bốn đồng nghiệp thăng chức, bữa tối, bữa trưa và giải trí bữa cơm của thứ sáu hẳn là trả nhỉ?”
Mạc Lâm câu , cả đám trong văn phòng liền hoan hô ầm ĩ. Trương Minh Nghi và Tiểu Triệu một cái, lập tức : “Không vấn đề gì, bữa trưa của và Tiểu Triệu sẽ mời!”
Nghe cô hào phóng như , một phen hoan hô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-91.html.]
Chung Mạn thấy Lục Hữu Lương tới. Anh chẳng hề cô, chỉ bình thản : “ mời bữa tối .”
“Vậy đành mời giải trí .” Cô giả vờ bất lực, khiến đều phì . Lục Hữu Lương cũng cố nặn một nụ , nhưng rõ ràng ảm đạm hơn nụ ngày thường nhiều.
Chung Mạn thấp thỏm đợi tản hết để cơ hội riêng với Lục Hữu Lương vài câu. ý định một câu của Mạc Lâm đập vỡ: “Vậy quyết định thế , việc nghiêm chỉnh nào.”
Tổng giám đốc lệnh, dám ? Chung Mạn đám chạy toán loạn, trong lòng vô cùng phiền muộn. Khó khăn lắm mới đợi tới giờ cơm trưa, ngờ tổng giám đốc Mạc ý cô. Anh tự nhiên lấy bữa trưa nóng nổi mà shipper đưa tới đợi họ ở cửa phòng họp nhỏ. Thế Chung Mạn gì cũng , tức tới ngứa răng ngứa lợi.
Sau khi tan thì càng cần nghĩ nữa, từng giây cô đều lao đến trung tâm dạy thêm, gì còn thời gian xem Lục Hữu Lương ở ?
Kết quả là khi từ trung tâm dạy thêm, giây phút thấy Mạc Lâm vui vẻ, bộ mặt ai oán của Chung Mạn như thế nào cần cũng .
“Sao thế ?”
“Không gì, thôi.” Anh còn hỏi nữa là cô hộc m.á.u luôn đó.
Xe tiến đoạn đường đông đúc. Mạc Lâm điều khiển vô lăng hỏi: “Bị học sinh ở trung tâm dạy thêm trêu chọc ?”
“Sao thể,” Cô lắc lắc đầu, “Chúng nó ngoan lắm.”
“Thế là việc của công ty ? hôm nay cô thăng chức , vui mới đúng.”
“ cũng , chỉ là cảm thấy… Ừm, cũng .”
“Vậy thì là chuyện công ty .” Mạc Lâm liếc cô qua gương chiếu hậu trong xe. “Nếu đó là việc vui, chỉ vẻ mặt của cô, sẽ tưởng là cô và bạn trai cãi đó.”
Chung Mạn khổ, do dự một chút lấy can đảm mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Mạc, thể cho tại thể thăng liền ba cấp ?”
“Thăng chức nhanh quá cô vui ? còn tưởng ai ai cũng đều thăng chức như máy bay cơ đấy.”