“ nghĩ giờ đang tên lửa.” Chung Mạn tựa đầu ghế, đưa mắt cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa xe. “Hôm nay khi tất cả đồng nghiệp tới chúc mừng , trong mắt ai cũng đều mang theo sự ngờ vực. mà cũng đúng, dù đến chính cũng nghi ngờ dựa mà thể giám đốc, trong khi Hữu Lương trông chờ nhất chỉ là phó giám đốc.”
“Thì là vì cô quá nhanh, mà là Lục Hữu Lương quá chậm ?”
Chung Mạn đầu : “Anh đừng hiểu lầm, oán trách gì , chỉ là hiểu .”
“ .” Mạc Lâm an ủi cô. “Hay là cô về ưu điểm của ?”
“Ưu điểm của ?” Chung Mạn ngẩn .
“Không sai, ưu điểm của cô.”
Chung Mạn suy nghĩ, cô ưu điểm gì? “Khi xử lý vấn đề thì kiên nhẫn hơn, việc kế hoạch hơn, nhẫn nhục chịu khó sợ vất vả…” Tiếp tục vùi đầu nghĩ, chẳng nghĩ gì cả. “Hình như từng đó.”
“Một giám đốc cho dù là đối với khách hàng, cấp , cấp thì đều cần lòng kiên nhẫn, nếu phương diện nào đó chừng sẽ xảy vấn đề; một giám đốc cần xa trông rộng hơn cấp , kế hoạch chỉnh hơn với tất cả việc; một giám đốc cần gánh vác áp lực của cấp và kỳ vọng của cấp , hơn nữa còn ngừng sửa đổi để đạt tới yêu cầu của khách hàng một cách hảo.” Mạc Lâm xong một tràng , ánh mắt sắc bén thẳng Chung Mạn. “Ba điều kiện cô đều đủ, tại cô thể thành chức vụ giám đốc?”
Chung Mạn lập tức chấn động, cô thật sự tới ? Những thứ cô nghĩ chỉ là ưu điểm nhỏ nhặt, thì còn thể phóng đại như .
“Thật ?” Chung Mạn cảm thấy thật khó tin.
“Cô nghi ngờ ?” Ngữ điệu của Mạc Lâm bao hàm sự ngạc nhiên, sự khó tin, cũng ẩn chứa ý chất vấn. Cứ như thể Chung Mạn bất kỳ câu nên nào, đều nghĩa cô đang nghi ngờ mắt của , sỉ nhục trí tuệ của .
“Không.” Chung Mạn thẳng , tâm trạng dần thả lỏng, trách nhiệm đè đôi vai cũng nặng nề thêm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-92.html.]
Nghe xong lời của Mạc Lâm, cô cảm thấy chỉ nên giám đốc, mà còn một giám đốc … Thoáng trong phút chốc, cô hiểu ý của Mạc Lâm. Cái là cô giám đốc , mà là một giám đốc giỏi .
, chuyện cô trở thành giám đốc là sự thật. Lúc cô nên nghi ngờ tại thăng chức, mà nên nghĩ xem thế để công việc của !
Cô nên nghi ngờ bản , mà cần vững tin rằng , và sẽ cố gắng thành thật !
“ hiểu ! Cô rạng rỡ, mặt toả sự tự tin. “Cảm ơn tổng giám đốc Mạc!”
“ thích lời cảm ơn thực tế một chút hơn đấy.” Xe dừng đèn giao thông, Mạc Lâm liếc cô một cái đầy ẩn ý.
Ánh đầy ẩn ý của lướt qua khiến tim cô lỡ mất một nhịp, đó đập nhanh thình thịch thình thịch. “Ý là…”
“Chung Mạn, …” Anh chăm chú khuôn mặt ửng hồng của Chung Mạn, chợt bật , khiến cho nhịp tim mà cô vất vả lắm mới yên mất khống chế thêm nữa. “Đói .”
“Hả?” Cô nghi ngờ nhầm.
“ , đói .” Mạc Lâm giả vờ như cái đầu đơn giản của cô đang nghĩ gì, hờ hững . “Giám đốc Chung, để thể hiện thành ý của cô, chắc cô ngại mời ăn bữa khuya chứ?”
“Hả?” Cô ngẩn tò te, ba hồn bảy vía vẫn đang dắt tay tung tăng Hoả.
“Vậy coi như cô đồng ý nhé.” Mạc Lâm lưu loát khởi động xe, đoạn đường lẽ rẽ trái thẳng, đưa và Chung Mạn cùng con đường giờ từng đặt chân tới.
Nhân viên thăng lên cấp giám đốc đều phòng việc riêng. Vì cả Chung Mạn và Lục Hữu Lương đều thăng chức nên hai gian phòng vốn luôn dùng phòng chứa đồ lập tức trở thành hai phòng giám đốc đầy đủ thiết . Một Chung Mạn bao vây trong gian phòng nhỏ, tìm cơ hội chuyện với Lục Hữu Lương càng thêm khó khăn.