“Cũng ,  sắc mặt của tổng giám đốc Mạc  như , chỉ sợ   tăng ca bảy ngày bảy đêm .” Tiểu Triệu rùng , lập tức vơ lấy đũa tấn công món ngon  bàn.
Phía bên  Chung Mạn đang cùng Mạc Lâm  ngoài. Vốn tưởng rằng   chỉ  khỏi phòng bao  chuyện riêng với , ngờ     xuống thẳng  tầng  về phía bãi đỗ xe, lái xe  ngoài.
Chung Mạn lơ ngơ  trong bãi đỗ xe. Mạc Lâm nghiêng đầu  hiệu cho cô lên xe. Cô   lên ghế phụ  nhanh chóng hỏi: “Thế  là thế nào?”
“Cô vẫn  ăn tiếp ?”
“Phía Benton xảy  chuyện gì ?” Gấp tới mức đến cơm cũng  thể ăn ư?
Mạc Lâm  trả lời vấn đề của cô mà hỏi : “Hôm nay cô  cần  thêm ?”
“ xin nghỉ với giám đốc .”
“Lại dùng chủ nhật của cô để đổi?”
“Việc  cũng đành chịu thôi.” Một tuần   năm ngày gặp , nếu còn sắp xếp ăn mừng  chủ nhật nữa, các đồng nghiệp sẽ ngán tới mức  ói mất.
“Giờ cô gọi điện trả phép .”
“Hả?” Cô  ngớ . “Trả phép?”
“Nếu  cô nghĩ chúng   ngoài  gì?” Anh  lườm cô một cái.
“Không  Benton… Vậy bọn họ…” Cô chỉ chỉ về phía , thấy Mạc Lâm bỗng  tủm tỉm,  thể tin nổi hỏi  : “Anh,  cố tình để họ hiểu lầm?”
“Nếu  chúng     ngoài ?” Anh  vẫn đang .
Nghe thấy câu trả lời , trong lòng Chung Mạn bỗng thấy ấm áp. Không ngờ Mạc Lâm  những cho phép cô  thêm, mà còn giúp cô   thời gian nghỉ ngơi giữa hai công việc.
Nghĩ như , quả thực    chu đáo.
“Tổng giám đốc Mạc,  đúng là phục  luôn.”
“Giám đốc Chung, đừng khách sáo.”
Chung Mạn  cách xưng hô của Mạc Lâm mà sởn cả tóc gáy, cô xua tay lia lịa. “Anh đừng gọi  như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-94.html.]
“Giám đốc Chung  vấn đề gì ?”
Lại là một trận nổi da gà, “  chấp nhận  kiểu xưng hô trịnh trọng như thế, cứ thấy như kiểu  gọi  âm mưu gì đó .”
“Giám đốc Chung, tuy  lớn lên ở nước ngoài, nhưng cũng  một câu ngạn ngữ Trung Quốc.”
“Là gì?”
Mạc Lâm nghiêng đầu qua,  như   :
“Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân*.”
(*Điều   thích thì đừng  cho  khác.)
Câu   khiến những lời Chung Mạn   đều nghẹn  ở cổ họng. Thấy Mạc Lâm đang đợi thái độ của , cô đành  hổ  một tiếng: “Mạc, Mạc Lâm.”
“  hài lòng với cách xưng hô  lắm, nhưng thôi thì cũng miễn cưỡng chấp nhận.” Mạc Lâm chắc chắn là chúa  voi đòi tiên. “Tới , mau  .”
Chung Mạn cuống cuồng xuống xe để thoát khỏi cái  gắt gao của Mạc Lâm.
Ba tiếng , cô   từ trung tâm dạy thêm, theo thói quen  về một phía nào đó,  thấy Mạc Lâm sớm  chờ sẵn. Sau khi lên xe hai  cũng chẳng  gì nhiều. Cuối cùng xe dừng   quán bar, Mạc Lâm dẫn Chung Mạn  .
“Xong việc  ?” Mọi  thấy hai  tiến  liền lũ lượt  dậy hỏi. Mạc Lâm phất tay để    xuống, gật đầu : “Ừ, may mà  xảy  sự cố gì.”
Là  hề xảy  sự cố gì thì . Chung Mạn mắng thầm, nhưng  đây là Mạc Lâm suy nghĩ  cô, cô đương nhiên sẽ    mất mặt. Khi Trương Minh Nghi và Tiểu Triệu qua hỏi, cô cũng theo lời Mạc Lâm mà trả lời: “Đều giải quyết , yên tâm.”
Thấy hai  đều   , lúc    mới an tâm  xuống. Hơn hai chục đồng nghiệp vây quanh mấy chiếc bàn con tụ thành một vòng tròn lớn,  bàn con chất lộn xộn những thứ như mực xé sợi, đậu phộng, thịt khô, bên cạnh đặt vài chai Chivas* và hơn mười chai  xanh. Quan trọng nhất tất nhiên là cốc xúc xắc  mặt mỗi .
(*Chivas là một loại rượu   từ việc pha trộn các loại rượu Whisky lên men từ ngũ cốc  với , là một trong những thương hiệu rượu Whisky cực kỳ nổi tiếng  thế giới.)
“Bọn  đang chơi Liar’s Dice*, hai   chơi cùng ?”
(*Đây là một trò chơi xúc xắc cho hai hoặc nhiều  chơi, đòi hỏi   khả năng để đánh lừa và phát hiện sự lừa dối của đối thủ.)
Mạc Lâm  Chung Mạn đang  bên cạnh một cái, cô sảng khoái đáp: “Được thôi.”
Có lẽ Chung Mạn  thấy sắc mặt của Lâm Thành và Lục Hữu Lương  một bên đều cao thâm khó lường, nếu  chắc chắn cô sẽ chẳng dám dễ dàng đồng ý như .
Hai cốc Chivas màu nâu nhạt pha  xanh  đặt  mặt họ, tuyên bố trò chơi bắt đầu.