Thấy Mạc Lâm tự nhận đưa của nhóm Chung Mạn về, Lục Hữu Lương nuốt những lời định . Mọi cũng ý kiến gì, lằng nhằng một lúc giải tán.
Trương Minh Nghi dìu Chung Mạn chút khó khăn, hai bước bỗng thấy vai nhẹ bẫng. Thì Mạc Lâm vòng tay Chung Mạn lên vai , giúp cô gánh phân nửa sức nặng.
“Tổng giám đốc Mạc, thật ngại quá, phiền .” Thấy Mạc Lâm chủ động đưa yêu cầu chở về, còn tay giúp đỡ , trong lòng Trương Minh Nghi cảm thấy ngọt ngào, khuôn mặt chẳng uống mấy rượu nhưng dần dần đỏ lên, ánh mắt cũng mạnh dạn hơn hẳn.
“Không .” Mạc Lâm đặt Chung Mạn ghế , đầu thấy Trương Minh Nghi tự tung tự tác ghế phụ, khỏi tức giận với cô gái . Bỏ một say rượu một ở ghế là thế nào? Cũng tự giác cạnh chăm sóc ?
Phía bên Trương Minh Nghi hề cảm nhận suy nghĩ của Mạc Lâm. Cô hì hì thắt dây an , đó bắt đầu đánh giá thứ trong khoang xe.
Cửa kính đều sạch bóng, Mạc Lâm là một ưa sạch sẽ. Trong xe treo đồ trang trí nào, đến cả kính chiếu hậu thường treo móc treo tượng Phật cũng trống . Cô xung quanh một lát, ánh mắt bỗng hấp dẫn bởi một đồ vật nhiều màu sặc sỡ ở một góc.
“Đây là cái gì?” Trương Minh Nghi cầm thứ đó lên, phát hiện đó là một chiếc kẹo bọc khéo léo. “Tổng giám đốc Mạc thích ăn kẹo ?”
Kẹo đó là mua cho Chung Mạn ăn. Tất nhiên Mạc Lâm tính , mà khéo léo dùng câu hỏi để giải quyết: “Cô sống ở ?”
“ sống cùng ba và em trai ở khu phía tây thành phố. Lúc từng ý định chuyển tới khu phía đông, thuận tiện hơn, nhưng ba sống quen ở đó chuyển, cũng tiện ép họ…” Vốn dĩ chỉ để Trương Minh Nghi địa chỉ, ngờ cô cả một tràng dài, tiên là ngầm hiếu thuận, ngầm hiền lương thục đức… Cuối cùng tất nhiên là: “Ba giờ còn giục tìm bạn trai cơ.”
“Ừ.” Mạc Lâm tất nhiên hiểu ý của cô . Nếu đổi là ngày thường thì chắc chắn sẽ cùng cô vài câu xã giao. lúc , ở gian vô cùng riêng tư của , đến nửa câu xã giao cũng . “Không để ý bật radio chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-97.html.]
“Đương nhiên là .”
Radio vang lên bản nhạc nhẹ thoải mái quen tai. Anh nhớ Chung Mạn , còn thẳng thắn trách móc đây là loại nhạc thôi miên, còn bộ phê phán radio nên phát loại nhạc để thôi miên lái xe, tăng thêm tai nạn giao thông,… Nghĩ tới đây, Mạc Lâm ngẩng đầu Chung Mạn từ trong kính chiếu hậu, thấy cô nhắm mắt tựa cửa kính, khuôn mặt trắng nhợt đổi màu sắc theo quang cảnh ngoài cửa sổ, chốc xanh lam chốc tím. cô vẫn ngủ say.
Mạc Lâm đang hưởng thụ sự bình yên của giây phút , Trương Minh Nghi ở cạnh mở miệng:
“Loại nhạc tệ, là tứ tấu violin đúng ? Tuy âm sắc của cây violin chẳng , nhưng nhạc …”
Cô cố gắng thể hiện kiến thức âm nhạc của , chứng minh cả khí chất và nội hàm. Mạc Lâm lo cô lải nhải ngừng sẽ quấy rầy tới giấc ngủ khó của Chung Mạn.
Liếc thấy Mạc Lâm bắt đầu nhíu mày, càng nhíu càng sâu, Trương Minh Nghi sợ sự lý giải của về âm nhạc bất đồng với Mạc Lâm. Lo sợ con đường trở ngại, cuối cùng cũng điều ngậm miệng . yên lặng tới hai giây, cô nghĩ nên tranh thủ tìm hiểu thêm về Mạc Lâm, liền mở miệng nữa: “Tổng giám đốc Mạc, bình thường nghỉ gì?”
“Cũng gì, chỉ lên mạng sách thôi.”
“Đọc sách? Đọc sách gì?” Trong đầu Trương Minh Nghi nhanh chóng hiện một loạt tên sách, định cùng Mạc Lâm trùng hợp tâm linh tương thông một phen. Anh thích về kinh tế thì cô sẽ dạo đang ‘Ảnh hưởng của nguy cơ tài chính Hoa Kỳ tới gia đình’, thích văn học thì cô sẽ đang ‘Chuyện tình giai nhân’, thích kiếm hiệp thì tất nhiên là ‘Thần điêu hiệp lữ’…
“Dạo đang ‘Trong nhà bia đỡ đạn’.”
Đó là gì? Là sách phổ cập khoa học? Lại một kiệt tác của Ôn Thụy An? Hay là di cảo* của Trương Ái Linh ‘Tiểu đoàn viên’? Trương Minh Nghi nghĩ đau cả đầu, nên theo loại nào để ‘trùng hợp’ một phen, lỡ trùng hợp nhầm thành cả đời chuyện với nữa thì ? Cô dám hỏi, hỏi một cái là chứng minh ngày thường tiếp xúc, tiếp xúc thì đề tài, đề tài thì sẽ hi vọng!
(*Bản thảo của một nhà văn để khi chết.)