Suy tính , Trương Minh Nghi quyết định giả vờ như hiểu : “À, sách cũng mua , cũng nổi tiếng. Đáng tiếc vẫn thời gian , cuốn ?”
Mạc Lâm thầm hừ mạnh một tiếng. Rõ ràng là tác phẩm xuất bản, mà cô mua chứ? Chung Mạn đều sẽ hỏi thẳng, tại cô còn như ? Tuy coi thường, nhưng miệng vẫn lịch sự : “Cũng .”
“Thật ? Vậy cuối tuần sẽ ngay, nếu chỗ nào hiểu tới xin thỉnh giáo ?” Lời miệng, Trương Minh Nghi thể vỗ tay cho , cái cớ quá là hảo!
“ tin cô thông minh như , chắc sẽ chuyện gì hiểu .” Mắc , một bài bình thường mạng, gì để mà hiểu?
“Vậy ?” Trương Minh Nghi khen ngợi, mặt thoắt cái đỏ lên, “Người thông minh như , chừng thật sự sẽ chỗ hiểu đó.”
Đến ‘ ’ cũng xuất hiện … Mạc Lâm chẳng thèm để ý cô nữa, chân đạp mạnh một cái tăng tốc, tới hai phút tống cổ Trương Minh Nghi ngoài.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Mạc Lâm thở phào một , đôi vai cứng đờ và đôi lông mày nhíu nãy giờ cũng thả lỏng dần xuống.
“Ơ, tới ?” Không là tiếng Trương Minh Nghi đóng cửa xe quá lớn, là độ xóc nảy của xe đột nhiên giảm bớt, Chung Mạn nhíu nhẹ lông mày, mơ mơ màng màng hé mắt hỏi.
“Vẫn , cô cứ ngủ thêm một lát .” Giọng của Mạc Lâm mang theo sự dịu dàng mà bản cũng hề nhận .
“Ừ…” Chung Mạn ngọ ngoạy đầu, cuối cùng tìm một vị trí thoải mái, mỉm nữa giấc mộng.
Chung Mạn ngủ say tất nhiên sẽ phát hiện Mạc Lâm ở phía ngắm cô một lúc lâu mới khởi động xe lái về hướng quen thuộc. Thứ nhạc thôi miên trong xe vẫn đang phát, lúc ai chuyện, Mạc Lâm càng hưởng thụ thời gian yên lặng nhưng chút cô đơn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-98.html.]
Tới lầu nhà cô, ngẩng đầu thấy đèn trong nhà vẫn đang sáng, Mạc Lâm bỗng động đậy nữa. Sợ rút chìa khoá sẽ quấy nhiễu giấc mộng của Chung Mạn, cứ chần chừ ở trong xe, bên tai nhạc, đôi mắt thể thấy Chung Mạn bất cứ lúc nào , còn nụ đáng yêu thấp thoáng bên môi cô. Tất cả, đều khiến trái tim trở nên bình yên từng .
Tiếng động cơ quen thuộc từ nơi xa dần dần gần, cuối tới nơi gần nhất nhưng hề ngưng một chút như thường ngày, mà vẫn cứ tiếp tục gầm gừ, thị uy bên tai Diệp Minh Hi. Cậu rời mắt khỏi máy tính ngoài cửa sổ, nóc xe màu xanh lam quen thuộc đỗ đèn đường màu cam phản chiếu ánh sáng kỳ dị. Cậu lờ mờ thấy ghế lái , nhưng đợi một phút vẫn thấy Chung Mạn xuống xe.
Cậu khẽ nhíu mày, cầm chìa khoá chạy xuống lầu. Mới đầu lờ mờ thấy dáng vẻ đang tựa cửa sổ kính mà ngủ của Chung Mạn, tới gần mới thấy bóng dáng Mạc Lâm ở ghế lái.
Mạc Lâm quen kính chiếu hậu, vốn thấy Diệp Minh Hi từ lâu. Trong cảnh đêm, đột nhiên cảm giác đứa trẻ hề ngoan ngoãn như bình thường, thậm chí còn chút âm u.
Thằng bé vấn đề.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Mạc Lâm. Anh nghi ngờ hoa mắt. Không vì quá tin tưởng trực giác của , mà là cho dù đối diện là trẻ con, loại phòng vẫn sắc bén như cũ.
Diệp Minh Hi tới gần cửa sổ của , nhẹ nhàng gõ lên lớp kính. Mạc Lâm giả vờ như lúc mới phát hiện , với , đầu với Chung Mạn ở phía :
“Chung Mạn, dậy , chúng tới nhà .”
“Ưm…” Cô cố gắng mở mắt, vẻ mặt mỏi mệt đau khổ đó khiến khoé miệng Mạc Lâm nhếch lên. Thấy Chung Mạn tỉnh, mới mở cửa xe xuống, với Diệp Minh Hi: “Chị em uống nhiều, đưa cô về.”
“Cảm ơn Mạc.” Cậu lịch sự gật đầu, là ảo giác đêm khuya mang tới , giọng dường như trầm thấp hơn một chút.
Mạc Lâm chầm chậm mở cửa của xe, vẫn như cũ đặt tay cô lên vai đỡ cô xuống xe. Diệp Minh Hi ngẩng đầu Mạc Lâm cao lớn, lặng lẽ chạy bật công tắc điện và đợi thang máy.
Lần Chung Mạn thật sự uống nhiều, động tác và đầu óc đều vô cùng chậm chạp. Mãi tới khi thang máy mới thấy bên cạnh thêm một , nghĩ mất hai giây, chậm rì rì : “Nhóc con, em cũng ở đây ?”
Diệp Minh Hi hai má đỏ bừng của Chung Mạn, khẽ ‘’ một tiếng.