“Ngoan.” Chung Mạn vươn tay định xoa đầu , bỗng nghiêng nhấn tầng, giống như thể kiên nhẫn với tốc độ rùa bò của thang máy. Kết quả là tay Chung Mạn đủ dài Mạc Lâm gò bó hành động, năm ngón vươn đặt lên vai Diệp Minh Hi.
Mạc Lâm thấy hết việc nhỏ nhặt . Ánh mắt vốn luôn đặt Chung Mạn của chợt sang Diệp Minh Hi một cái.
Tinh.
Cuối cùng cũng đến nơi. Diệp Minh Hi dẫn mở cửa, Mạc Lâm dìu Chung Mạn nhà, đặt cô lên sofa. Chung Mạn vẫn coi như tỉnh táo, tay chân duỗi thẳng dựa sofa cũng hề phá hoại hình tượng, mơ màng với Mạc Lâm một cái, : “Cảm ơn Mạc… Mạc Lâm.”
Thấy cô say mà vẫn nhớ từng sửa xưng hô, còn đổi gượng gạo như , Mạc Lâm . Đang định trả lời cô, Diệp Minh Hi đưa một ly cho Chung Mạn, xoay mặt , khéo chắn giữa và Chung Mạn. “Cảm ơn Mạc.”
“Đừng khách sáo.” Mạc Lâm khách sáo đáp . Lúc Diệp Minh Hi đang bận rộn chăm sóc Chung Mạn, đưa khăn ướt đặt ly . Mạc Lâm cũng giành việc của Diệp Minh Hi, im lặng về.
Nghe thấy tiếng khoá cửa chính vang lên, Diệp Minh Hi mới thở phào một . Lúc Chung Mạn nghiêng đầu mở mắt , mỉm hỏi : “Sao vẫn ngủ?”
“Đợi chị…”
“Lại bài hiểu ?” Chung Mạn cố gắng khống chế để miệng thể chuyện rõ ràng, chậm. “Trẻ con ngủ sớm dậy sớm, sức khoẻ mới .”
Nói xong cô buồn ngủ, mí mắt dần dần khép , thấy sự cô đơn khó giấu trong mắt Diệp Minh Hi.
Cậu mở bàn tay , đặt mặt đánh giá. Đã đủ ? Có ?… Cậu đầu Chung Mạn đang nhũn như đống tương sofa, vươn tay nắm lấy vai cô, định đưa cô về chiếc giường thoải mái.
“Ưm…” Chung Mạn cảm nhận sức lực vai, khẽ nhíu mày. Diệp Minh Hi vụng về rút tay , đợi giữa lông mày Chung Mạn dãn mới định thử . Lần Chung Mạn bằng lòng mở mắt , xem ai đang quấy rầy giấc mộng của . Nhìn thấy Diệp Minh Hi vất vả di chuyển cô, khỏi rúc rích, đưa tay kéo xuống thơm lên má : “Em ngoan thật.” Nói xong thì buông , vịn sofa lắc lư dậy về phía phòng ngủ. Ánh mắt Diệp Minh Hi tối , ở bên cạnh nâng đỡ như tượng trưng.
Giường lớn trong phòng ngủ như lực từ hút Chung Mạn qua. Cô bổ nhào lên, tới ba giây ngủ say quên trời đất. Diệp Minh Hi ở giường ngắm dáng vẻ ngủ say của cô. Nhớ lúc nãy Mạc Lâm dìu Chung Mạn nhà, chỉ thể khoanh tay , trơ mắt Chung Mạn yếu ớt mệt mỏi dựa cơ thể của đàn ông khác.
Lúc trong căn phòng u tối, mùi hương của Mạc Lâm dường như vẫn lưu quanh quẩn Chung Mạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-99.html.]
Diệp Minh Hi vô cùng ghét cảm giác .
Cậu quỳ xuống mặt Chung Mạn. Đôi môi men rượu kích thích mà trở nên đỏ rực của cô, vì hô hấp mà khe khẽ run rẩy, mang theo thở tinh khiết mà mê hoặc, mạnh mẽ bắt lấy ánh mắt của Diệp Minh Hi.
“Phải xoá mùi hương của Mạc Lâm, thêm dấu vết chỉ thuộc về lên cô .” Có lẽ là cảnh đêm quá mập mờ, trong lòng Diệp Minh Hi bỗng nảy lên ý nghĩ như . Ý nghĩ ngày càng trở nên mạnh mẽ, gần như là mệnh lệnh đối với Diệp Minh Hi, một mệnh lệnh thể trái.
Mang theo ước ao và tôn thờ, hạ thấp âm thanh cúi đầu gần, con tim thình thịch đập mãnh liệt. Nếu một giây Chung Mạn bỗng nhiên mở mắt, nếu cô phát hiện… vẻ mắt mang theo sức hấp dẫn trí mạng, lý trí của thể ngăn động tác của cơ thể.
Khoảng cách giữa hai dần dần kéo gần, rượu từ miệng Chung Mạn phả thâm nhập trong trí óc Diệp Minh Hi. Tất cả lý trí đều tan rã, cơ thể chỉ còn bản năng, tiến gần từng chút một về phía mục tiêu.
Sắp tới … Sắp chạm tới …
Vào lúc xúc cảm mềm mại ấm áp đang dần lan toả môi Diệp Minh Hi, Chung Mạn bỗng nhiên “ưm” một tiếng, Diệp Minh Hi bay hết hồn vía.
Đợi mấy giây thấy quở trách như dự đoán, Diệp Minh Hi lặng lẽ về phía . Thấy Chung Mạn , vẫn đang say trong mộng , khỏi thở phào một .
Đang định dựa cô thêm chút nữa, cô mơ mơ màng màng mớ một câu, đó dùng mặt cọ cọ gối một cái, chìm sâu giấc mộng.
Sự yên tĩnh của đêm đen, khiến câu mớ của cô truyền tới trong tai Diệp Minh Hi vô cùng rõ ràng.
Sự vui vẻ và thoả mãn ban nãy, phút chốc tan thành mây khói.
Câu đó chỉ bốn chữ…
“Nhóc con ngoan nha…”
Cậu ở đầu giường cô một lúc thật lâu, lặng lẽ xoay rời khỏi đó. Nhẹ nhàng đóng cửa cô, tới nhà tắm cởi quần áo xuống, gương đánh giá cơ thể đang dần trở nên rắn chắc, nhưng vẫn gầy loắt choắt của .
Lâu , lặng lẽ mặc quần áo, về phòng ngủ.