Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:35:46
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mùng chín tháng giêng?” Mắt Tần Dư Kiều mở to, vẻ mặt đắn của Lục Cảnh Diệu: “Còn đến một tuần nữa là kết hôn, đang đùa em ?” Bây giờ mùng mấy tháng gieng , kết quả ngày Lục Cảnh Diệu xem là mùng chín, Tần Dư Kiều nghi ngờ mở trừng hai mắt, cảm thấy Lục Cảnh Diệu đang đùa.
“Không đang bàn bạc với em ? Mùng chín là ngày lành, vô cùng thích hợp cho nam nữ kết hôn, khắc bát tự của chúng , vô cùng hợp.” Lục Cảnh Diệu lấy một quyển sách bìa vàng phía sô pha định lật cho Tần Dư Kiều xem.
Tần Dư Kiều ngước mắt Lục Cảnh Diệu, “Anh học xem bói từ lúc nào thế?”
Bởi vì Tần Dư Kiều kinh ngạc, Lục Cảnh Diệu giải thích sơ lược nguồn gốc của quyển sách : “Nhà họ Lục một ông thầy chuyên chọn ngày lành, lấy sách của ông xem một chút.”
Lục Cảnh Diệu đẩy thịt bò phi lê bàn nhỏ xa một chút, đó mở sách mặt Tần Dư Kiều: “Em xem, ngày , phía còn nếu nhà trai hơn nhà gái tám tuổi, càng đại cát trong đại cát.”
Ánh mắt Tần Dư Kiều lóe lên: “Sách ?”
Lục Cảnh Diệu xem thường lời của Tần Dư Kiều, lúc tiếp, Tần Dư Kiều khom định lấy thịt bò Lục Cảnh Diệu đẩy xa, đó… với tới.
Lục Cảnh Diệu nổi, bưng thịt bò đến đặt hai chân xếp bằng ghế sô pha cho Tần Dư Kiều: “Không ăn thì c.h.ế.t ?”
Tần Dư Kiều thật sự đói. Sau khi rời khỏi nhà họ Tần liền lên chuyến bay sớm nhất đến thành phố S, ở máy bay cũng ăn bao nhiêu. Cho nên thịt bò Lục Cảnh Diệu xong đều bụng cô, đây là vài miếng cuối cùng . Không ngờ Lục Cảnh Diệu còn cố ý đẩy thịt bò tít đằng xa, rõ ràng cô ăn.
Tần Dư Kiều bỏ vài miếng thịt bò miệng, thấy Lục Cảnh Diệu bằng ánh mắt ghét bỏ, buông đĩa xuống : “Còn lấy mà ăn khuya nhiều chút ghét bỏ như , lấy còn cắt xén đến chết…”
“Không lấy , lấy nữa!” Tần Dư Kiều bất mãn bĩu môi.
“Ai cắt xén đồ ăn của em, Hi Duệ còn cắt xén của nó, còn thể thiếu em?” Lục Cảnh Diệu đưa quyển sách bìa vàng đưa cho Tần Dư Kiều xem, “ đang bàn chuyện nghiêm túc, em thể đừng ngắt lời hả? Người đề nghị kết hôn là em mà, đồng ý đề nghị kết hôn của em, bàn bạc chuyện . thái độ đó của em… qua loa như ?”
Tần Dư Kiều: “…”
Lục Cảnh Diệu cách gây khó dễ khác, giống như khi trách cứ sẽ cho một viên kẹo. Quả nhiên, khi xong liền đưa tay lau khóe miệng cho cô, “Anh em đói, như , chúng ăn bàn bạc. Nếu như còn đủ, sẽ đặt thêm đồ ăn khuya ở ngoài cho em.... Không thể để em xoắn vặn đang cắt xén thức ăn của em nữa.”
Tần Dư Kiều: “…”
“Đừng như , em cảm động mà.” Lục Cảnh Diệu dịu mặt , tiếp, “Tuy mùng chín vội nhưng đông sợ gì kịp. Em hình thức hôn lễ gì? Anh chuẩn cho em.”
“Không .” Tần Dư Kiều lắc đầu, “Gấp quá, khác còn tưởng bác sĩ bảo cưới đấy.”
“Chẳng lẽ chúng là bác sĩ bảo cưới ? Hi Duệ lớn như , em thấy ?” Lục Cảnh Diệu hỏi ngược , liếc xéo Tần Dư Kiều.
Nói đến Hi Duệ, Tần Dư Kiều nghĩ đến một vấn đề: “Ngày sinh tháng đẻ của Hi Duệ là bao nhiêu?”
“Sinh nhật ư?” Lục Cảnh Diệu trả lời, “Không cho em ?”
Tần Dư Kiều: “Em hỏi giờ sinh, em sinh con lúc mấy giờ?”
“Anh quên , em hỏi Hi Duệ .” Lục Cảnh Diệu nở nụ ranh mãnh, “Đừng hỏi , chẳng nhớ gì .”
“Lục Cảnh Diệu!” Tần Dư Kiều bực đập bốp một phát lưng Lục Cảnh Diệu: “Anh thể đắn chút hả?”
“Đừng vu oan cho khác.” Lục Cảnh Diệu như đúng , “Lúc bàn việc kết hôn hệ trọng với em, em còn thái độ với ?”
Lại cắn ngược, Tần Dư Kiều thật sự hết giận, khoanh tay ngả lên sô pha Lục Cảnh Diệu: “Nào nào kết hôn liền kết hôn chứ? Chúng tổ chức đám cưới gấp gáp như còn thể thống gì chứ? Em còn cảm thấy đủ coi trọng em đấy.”
Bị Tần Dư Kiều trách móc đủ coi trọng cô, Lục Cảnh Diệu thật đúng là khổ mà nên lời, suy nghĩ một chút trấn an: “Đừng còn bảy tám ngày, cho thời gian ba ngày cũng thể tổ chức một đám cưới thế kỷ.”
Tần Dư Kiều đầu cong cong khóe miệng, đó cúi đầu xuống: “Anh chỉ khoác lác thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-106.html.]
“Không tin ?” Lục Cảnh Diệu cầm di động bàn vẻ định gọi điện, Tần Dư Kiều thật sự sợ Lục Cảnh Diệu thì , giữ tay ngăn : “Lục Cảnh Diệu, khái niệm thời gian ? Anh xem bây giờ là mấy giờ?”
Kim đồng hồ chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách mới chỉ đến hai giờ, Lục Cảnh Diệu tiến đến bên cạnh Tần Dư Kiều, mặt cô với giọng điệu thương lượng: “Kiều Kiều, mệt ?”
Lục Cảnh Diệu mỗi khi cầu ái thì lập tức giở giọng nịnh đầm. Tần Dư Kiều thật sự khó chịu điểm của , đang định lên lầu ngủ, ôm cô lồng n.g.ự.c , tự hỏi tự đáp: “Vừa mới ăn nhiều như , cũng chút sức lực, chúng chuyện đó chút ?”
Tần Dư Kiều thuận theo, đang định giãy khỏi vòng tay của Lục Cảnh Diệu thì tháy Lục Hi Duệ đang dụi mắt xuống cầu thang, hỏi: “Mẹ, trời sáng ?”
***
Ngày hôm Tần Dư Kiều ngủ đến khi mặt trời lên cao. Bởi vì lễ tết nên bộ giúp việc trong nhà họ Lục đều Lục Cảnh Diệu cho nghỉ, cho nên buổi sáng căn biệt thự hơn ba trăm mét vuông của vườn hoa trung tâm vô cùng tĩnh lặng. Lục Hi Duệ dậy sớm hơn cô, lúc thức dậy thấy , chạy đến phòng ba tìm , quả nhiên đang ở chỗ ba.
Lục Hi Duệ tựa đầu giường Tần Dư Kiều: “Mẹ ơi dậy thôi.”
Tần Dư Kiều kéo tay Lục Hi Duệ, dụi đôi mắt nhập nhèm: “Duệ Duệ dậy ?”
Lục Hi Duệ gật đầu; đúng lúc , Lục Cảnh Diệu thò đầu khỏi chăn, bàn tay ở trong chăn của còn đặt eo Tần Dư Kiều, híp mắt hỏi: “Mấy giờ ?”
Lục Hi Duệ cũng híp mắt, đó leo lên giường cho Lục Cảnh Diệu xem đồng hồ điện tử của : “Ba , sắp chín giờ .”
“Vẫn còn sớm.” Lục Cảnh Diệu ghét giường thêm một , hết sức hài lòng nhíu mày.
Tần Dư Kiều ôm Hi Duệ giữa: “Duệ Duệ đói ?”
“Con đói lắm.” Lục Hi Duệ đối mặt với Tần Dư Kiều, cái m.ô.n.g nhỏ hướng về phía Lục Cảnh Diệu, “Mẹ, tối qua ngủ cùng con ? Tại thức dậy ở chỗ ba ?”
Má Tần Dư Kiều đỏ bừng, Lục Cảnh Diệu uể oải dậy lên đầu giường, “Đương nhiên là giường ba êm hơn nên con thích hơn .”
Tần Dư Kiều đôi hai mắt chớp chớp của Hi Duệ, hôn lên trán nó: “Ba con dám ngủ một , cho nên …”
Lục Cảnh Diệu bật , đó cầm di động ở đầu giường lên xem, thở dài một đầu với Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, chuyện với em.”
Tần Dư Kiều ngước mắt lên: “Chuyện gì thế?”
Lục Cảnh Diệu vẻ mặt của Tần Dư Kiều: “Từ đầu năm đến ngày mười lăm, con cháu nhà họ Lục đều trở về nhà cũ ở mấy ngày.”
“Ồ.” Tần Dư Kiều với vẻ vô cùng tiếc nuối: “Em về chung cư Nhã Lâm . Hi Duệ một ngày, em một ngày.”
Lục Hi Duệ vắt vẻo Tần Dư Kiều, nịnh bợ: “Cũng thể hai ngày, ba một ngày.”
“Không thành vấn đề.” Ở bên Tần Dư Kiều vui vẻ đập tay thỏa thuận với Lục Hi Duệ, Lục Cảnh Diệu liếc xéo một cái, hắng giọng: “ mà với quản gia , phòng tân hôn bên cũng chuẩn xong.”
Tần Dư Kiều: “…”
“Ánh mắt đó của em là ? Anh cũng đến nhà em , đây là cách cư xử của một vợ mẫu mực nên , em nên đến nhà ở vài ngày mới ?”
“Yên tâm, cho mới bộ đồ dùng trong phòng . Về phần giường, khẳng giường nhà ngủ ngon hơn giường nhà em.” là tên đàn ông thù dai, còn thể nhớ rõ tiếng lò xo "cót két" chiếc giường ở phòng khách nhà họ Tần.
Tần Dư Kiều cúi đầu Hi Duệ, trong mắt Hi Duệ cũng tràn đầy vẻ chờ mong, nó cũng đến nhà họ Lục.
Tần Dư Kiều thấp giọng hỏi Lục Cảnh Diệu: “Ba thích gì …”
“Yên tâm, cho chuẩn xong .”