Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:36:00
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Dư Kiều càng mạnh tay hơn. Lục Cảnh Diệu khẽ hừ một tiếng, tiếng “hừ” mất hồn nhưng sắc mặt vẫn đổi, giống hệt như chiến sĩ cách mạng hy sinh vì nghĩa .
“Bóp nữa là hỏng đấy, đến lúc đó em dùng cái gì.”
“Đổi cái khác, tưởng cái là giỏi lắm đấy , dài hơn khác mới trâu bò.” Tần Dư Kiều mà nghĩ. Giọng khi ân ái mặc dù cố giả vờ lạnh lùng nhưng vẫn mềm như lụa .
"Chê ngắn …” Lục Cảnh Diệu đột nhiên bật , “Rất to gan, nhưng sợ cái miệng ăn trôi .”
Mặc dù Lục Cảnh Diệu như , nhưng đối mặt với vấn đề tôn nghiêm của đám đàn ông, vẫn nên giải thích một chút: “Phụ nữ sống trong phúc mà chẳng , đàn ông của em đúng là dài hơn những đàn ông khác một đoạn lớn đấy.”
Lục Cảnh Diệu kéo dài ba chữ cuối cùng, Tần Dư Kiều Lục Cảnh Diệu cũng đỏ mặ. Lục Cảnh Diệu kiêu ngạo vốn để ý vận mệnh của còn đang cô nắm trong tay, thậm chí còn vô liêm sỉ cọ cọ trong lòng bàn tay cô: “Em đo thử xem, hai tay cầm đủ ?”
Lục Cảnh Diệu phối hợp rút đưa , bao lâu vật trong tay Tần Dư Kiều lập tức từ trạng thái nửa mềm một nữa trở nên cứng rắn nóng bỏng.
Tần Dư Kiều lập tức buông tay , xoay : “Không đắn.”
Lúc Tần Dư Kiều lật cuốn hơn nửa cái chăn, Lục Cảnh Diệu buồn bực, đá xuống giường: “Anh đắp cái gì! Anh đắp cái gì!” Tần Dư Kiều đưa lưng về phía Lục Cảnh Diệu để ý đến đàn ông đang nổi giận lưng.
Lục Cảnh Diệu sợ nhất cái gì? Sợ nhất cô gái của lơ . Thật vốn thích nghĩ nhiều về chuyện quá khứ, dù là Mục Lộc Diêu Tiểu Ái. Bởi vì hiện tại và tương lai cái gì mới là quan trọng nhất, cho nên vì kiểm điểm lầm trong quá khứ, bằng cưng nựng Tần Dư Kiều nhiều hơn. Sau cô nghĩ , cần cô cảm động , nhưng thể quen với việc đối với cô.
đôi khi dây thần kinh của phụ nữ và đàn ông giống , họ thích truy tìm nguyên nhân hơn, chuyện gì cũng thích hỏi nguyên nhân. nhiều chuyện vốn chẳng nguyên nhân để mà trả lời cho cô. Ví dụ như lúc đó thần kinh Lục Cảnh Diệu cũng chập mạch, cũng sống ở trong phúc mà chẳng . Những chuyện đều nguyên nhân quang minh chính đại gì, nghĩ nổi, cũng trả lời nổi.
....
Lục Cảnh Diệu bỗng trở nên im lặng, chơi đá giường nữa. Sau đó cả căn phòng dần trở nên yên tĩnh, kết quả chính Tần Dư Kiều cảm thấy mất tự nhiên, hừ hừ mấy tiếng tiếp tục quấn chăn.
Chăn Tần Dư Kiều quấn một ít, Lục Cảnh Diệu thật sự chẳng còn bao nhiêu chăn để đắp nữa. Anh nghiêng đầu Tần Dư Kiều vùi mặt gối, trái tim trở nên mềm mại khác thường. Cuối cùng Lục Cảnh Diệu nghiêng qua, dùng cả hai chân hai tay ôm lấy Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, chúng cãi nữa nhé. Em cái gì sẽ cho em . Anh gì giấu giếm em cũng là vì sợ em tức giận thôi mà. Ở trong lòng , họ thật sự chỉ là những phụ nữ quan trọng, tự dưng nhắc đến họ gì, cố ý khiến em bực …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-111.html.]
“Em hẹp hòi như ?” Tần Dư Kiều hạ hỏa, hừ nhẹ tiếng.
“Em đương nhiên hẹp hòi, là hẹp hòi, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử .” Lục Cảnh Diệu thở khẽ tâm tình bên tai Tần Dư Kiều, nghĩ thầm: Chuyện Mục Lộc thật sự lấp l.i.ế.m nữa , vì về Lục Nguyên Đông lấy món hời bằng tự với Kiều Kiều , lựa lời mà .
“Kiều Kiều, từ nhỏ nước ngoài học, Trương Kỳ Mục Lộc thường xuyên ở Lục gia khách thật sự rõ lắm. Tấm hình em xem hôm nay cũng chỉ là lúc về nước nghỉ thôi. Lúc còn....nhỏ mà, Mục Lộc đối với cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi. Em cũng thấy đấy, hình chụp ở vườn thú, ai hẹn hò ở vườn thú chứ? Sau đó hàng năm trở về nước mấy , cô cũng nước ngoài học… Hơn nữa, lúc chúng cãi cũng liên quan đôi chút đến Mục Lộc, em hiểu lầm quan hệ của và cô …”
Câu cùng Lục Cảnh Diệu khẽ, giọng nhỏ đến mức hận thể ngăn nó đến tai Tần Dư Kiều. Quả thật mấy câu cuối như quả boom nổ bên tai Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy trong tai ù ù. Một lát , cô hỏi: “Anh thật đúng sự…lừa em!”
“Kiều Kiều, em đừng hiểu sai ý …Anh thật sự sợ em hiểu lầm.” Lục Cảnh Diệu ngừng vỗ lưng cô trấn an, “Lúc em hiểu lầm như , cho nên khiến em và Duệ Duệ chia lìa bảy năm.”
“Em hiểu lầm.” Tần Dư Kiều mặc dù như nhưng giọng vẫn chút chua xót, “Chỉ cần đừng chuyện khiến em hiểu lầm.”
Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều khẽ hôn lên lưng cô khiến Tần Dư Kiều cảm thấy tê dại. Cô vốn còn chút thoải mái nhưng giờ Lục Cảnh Diệu hôn đến còn. Cô cũng là cố chấp, với Lục Cảnh Diệu: “Chúng tắm .”
Lục Cảnh Diệu xong, trong lòng cân nhắc một lượt, nhân cơ hội một khối kim bài miễn tử: “Kiều Kiều, mặc kệ, về em nhớ chuyện khi đó cũng cho phép đòi chia tay. Em gì hiểu thì hỏi , cho phép hành động theo cảm tính, ? Anh thể chịu nỗi đau mất em nữa .”
Lời của Lục Cảnh Diệu quả thật tình thâm ý thiết. Tần Dư Kiều mặc dù nhớ nhưng trong lòng cũng trách năm đó hành động theo cảm tính mới khiến cô chia cách bảy năm với Hi Duệ. Cho nên khi Lục Cảnh Diệu hỏi như , Tần Dư Kiều nhẹ “ừ” mấy tiếng: “Sẽ , em sẽ lý trí.”
Sau đó Lục Cảnh Diệu cũng cảm thấy tối nay thật sự viên mãn, dậy hào hứng ôm Tần Dư Kiều tắm.
Chỉ là lúc cam đoan của phụ nữ đáng tin bằng đàn ông. Tối nay Lục Cảnh Diệu cứ cho rằng chỉ cần kim bài miễn tử là , ai dè kim bài miễn tử của những miễn tội c.h.ế.t cho mà còn trở thành ngòi nổ để Tần Dư Kiều trừng phạt .
“Lục Cảnh Diệu, giỏi lắm, coi em như đứa ngốc để đùa bỡn đúng .”
“Kiều Kiều, em bảo đảm sẽ tức giận ?”
“Em em sẽ tức giận lúc nào … , em , em đổi ý, em đổi ý ! Đổi ý !”
Cho nên đôi lúc lời của phụ nữ chắc đáng tin bằng đàn ông, nhất là những lời khi ân ái. Nghe thì cứ nhưng đừng mà tưởng thật.