Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:36:44
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời tiết ở Edinburgh hiếm khi như thế , giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ thậm chí chói mắt, nhưng Quả Quả chỉ cảm thấy thế giới lạnh như băng. Cô đầu đứa bé đang ngoan ngoãn ngủ trong nôi, đó là gian ấm áp duy nhất trong lòng cô.

Mọi thứ trong căn phòng đều là do Lục Lục mua về, nôi trẻ em, đủ loại sữa, đồ chơi chất đầy trong phòng, quần áo đẽ.... Trong đó còn cả mấy bộ lễ phục hội xinh , Quả Quả nhịn giễu cợt, cô khỏi cửa, những thứ quần áo xinh dùng gì?

Lúc cô giống như một con chim hoàng yến Lục Lục nuôi trong lồng, nhưng cô con chim hoàng yến . Cùng là một mặt trời, nhưng cảm nhận khi ở ngoài và ở trong khác .

Lục Lục mời một phụ nữ SriLanka chỉ tiếng Hindi chăm sóc Quả Quả và đứa bé. Ban ngày khi Lục Lục rời mới tới đây. Cô gái chịu khó, chăm sóc bé con vô cùng chu đáo, hàng ngày lúc ôm bé con ngoài phơi nắng cô sẽ hát một vài bài hát mà Quả Quả hiểu.

Bé con thiếu canxi, Lục Lục liền bảo phụ nữ SriLanka mỗi ngày ôm bé con ngoài phơi nắng mấy tiếng. Lục Lục cũng từng với Quả Quả y như : "Quả Quả, hôm nay mặt trời , em thể sân phơi một chút, em thích phơi nắng ?"

Quả Quả im lặng lên tiếng, gương mặt bất cứ biểu cảm gì cả. Sau đó Lục Lục cũng nữa, thẳng cô: "Quả Quả, chỉ cần em hứa tiếp tục chạy trốn nữa, sẽ lập tức cho em tự do."

Quả Quả lên đổi chỗ tiếp tục ngẩn .

Lục Lục mời bác sĩ đến kiểm tra cho Quả Quả, kết quả kiểm tra là cô mắc chứng u buồn khi sinh.

" sẽ kê đơn thuốc cho cô , nhưng cụ thể vẫn còn cần sự phối hợp của , quan tâm đến vợ nhiều hơn nữa."

Lục Lục tiễn bác sĩ cửa, lúc thấy Quả Quả cửa phòng ngủ : "Ông bệnh thần kinh ?"

"Ai em bệnh thần kinh, ông mới bệnh thần kinh." Lục Lục .

Quả Quả mím môi, đôi môi xinh còn chút thần sắc nào cả: " bệnh thần kinh thật, nhưng Lục Lục, cho , đó là do ép đến phát điên."

Quả Quả Lục Lục ép đến điên , Lục Lục cũng Quả Quả ép đến điên , và cô đều vui. đứa con của cô và vui vẻ giống như một thiên sứ , mỗi ngày chỉ cần trêu chọc nhóc, thiên sứ nhỏ sẽ lập tức toe toét. Nếu như đưa ngón tay đến mặt thằng bé thì bàn tay nhỏ nhắn sẽ lập tức cầm lấy ngóm tay , cố ý siết thật ngón tay của ....

Buổi tối, đôi lúc nhàm chán Lục Lục sẽ chơi trò cùng con trai, mới đầu mượn đứa bé nối tình xưa với Quả Quả, cho nên mỗi khi chơi đùa cùng con trai đều sẽ ha hả với Quả Quả: "Quả Quả, mau , bé con đang cầm tay ."

Trên thế giới ai thích thờ ơ sự nhiệt tình của , dù quan tâm nhất chăng nữa. Lục Lục khó khăn lắm mới chịu hạ nhưng mãi mà vẫn Quả Quả đáp , cũng cảm thấy tự ái, đó họ bắt đầu chiến tranh lạnh.

Rất nhiều chiến tranh lạnh đều bắt đầu như , lúc chiến tranh lạnh họ đối phương mà đều cảm thấy thật xa lạ. Lục Lục thấy mặt cố chấp của Quả Quả, Quả Quả cũng nếm trải sự m.á.u lạnh và châm chọc khiêu khích của Lục Lục.

Quả Quả Mục Lộc thường ở tầng. Có một hôm cô ngoài sưởi ấm thấy Mục Lộc đang ở tầng phơi quần áo. Cô giúp Lục Lục giặt quần áo và quét dọn gian phòng tầng.

Sau đó Quả Quả nghĩ, Mục Lộc sự tồn tại của cô ? Quả Quả gọi Mục Lộc. Trước ghét Mục Lộc, nhưng nhiều khi đàn ông còn đáng ghét hơn, cũng đáng giận hơn phụ nữ nhiều. Bọn họ sẽ dùng lời dịu dàng ngọt ngào nhất trộm mất trái tim cô gái, khi trộm sẽ cảm thấy quý giá như nữa.

Bọn họ lẽ sẽ để ý đến chuyện trái tim thuộc về , nhưng quên hỏi cảm nhận của trái tim .

Tại cái gì dễ dàng sẽ bao giờ trân trọng, tại khi mất mới bắt đầu bộ tịch? Chẳng lẽ đây chính là tình yêu , trưng bộ mặt ngọt ngào, nhưng bên trong sớm thối rữa.

Về phần Mục Lộc, Lục Lục nay bao giờ để ý. Có loại phụ nữ chỉ khi nào gặp mặt mới nhớ tới, loại nữ nhân xếp hàng ‘ yêu’.

Đến tuần thứ hai Lục Lục và Quả Quả ở cùng tầng Lục Lục mới Mục Lộc rời khỏi Edinburgh. Trong thời gian bù đầu một đống chuyện, cuộc đời vốn lên kế hoạch hảo nay rối tung. Sống trong sự hỗn loạn khiến suýt chút nữa quên mất sự tồn tại của Mục Lộc.

Ban ngày Lục Lục ở công ty, buổi tối về là lên thẳng tầng, thỉnh thoảng xuống lầu quần áo, đó bất chợt thấy Mục Lộc đang giặt quần áo giúp .

Thật thì chuyện thật sự đáng châm chọc, Lục Lục cứ tưởng Mục Lộc rời lâu , nhưng ngờ mấy ngày nay Mục Lộc vẫn sống ở nhà .

Ban đầu thuê thêm tầng quả thực là vì Mục Lộc. Trước khi đưa đứa bé trở về, thỉnh thoảng Mục Lộc sẽ đến nhà chơi . Anh Quả Quả ghét Mục Lộc, sợ lúc Mục Lộc tới Quả Quả sẽ gặp cô cho nên chuyển Quả Quả lên tầng.

Sau gặp Mục Lộc khiến cứ ngỡ là cô trở về . Không ngờ Mục Lộc vẫn còn ở nhà , chỉ là phát hiện mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-128.html.]

Lục Lục Quả Quả ghét Mục Lộc, nhưng Mục Lộc cũng thích Quả Quả. Cho nên mới trái tim đàn ông vô cùng thần kỳ, nó thể rộng lớn, lớn đến mức ôm tất cả oanh oanh yến yến lòng; nó cũng thể trở nên nhỏ, lúc còn đang buồn rầu vì một cô gái, nó sẽ thấy một phụ nữ khác vẫn đang ở bên cạnh.

Lúc Lục Lục chạm mặt Mục Lộc ngay trong chính căn nhà của cũng chút lúng túng. Trong tay đang xách một cái túi đồ chơi lớn, máy bay điều khiển từ xa mua trong cửa hàng đường về. Vừa thấy liền mua ngay mà quên khuấy mất rằng con trai lớn thêm mấy tuổi nữa mới thể chơi thứ .

Lục Lục bước thang máy lên thẳng tầng Quả Quả ở, đó mới chợt nhớ quên đồ nên xoay bước xuống cầu thang. Khi mở cửa nhà trọ, Lục Lục thấy Mục Lộc ghế sa lon sách, đầu về phía : "Mấy ngày nay em thấy cả, ?"

"Em ở đây ?"

"Em còn thể chỗ nào nữa?" Mục Lộc hỏi vặn .

Sau đó Lục Lục mệt mỏi xuống đối diện Mục Lộc. Mục Lộc liếc mắt máy bay đồ chơi bên cạnh: "Mua cho ai thế?"

"Con ." Lục Lục thẳng thắn.

Mục Lộc đùa: "Chắc chắn là em sinh con, con từ ."

Lục Lục dựa lưng ghế sa lon, cầm máy bay đồ chơi lên, ngón tay thon dài trắng nõn đặt cánh máy bay, đó ngẩng đầu lên: "Mục Lộc, cho em một chuyện, bắt đầu với Quả Quả một nữa."

"Quả Quả? Cái cô nhóc hoạ sĩ đầu đường đó hả?" Mục Lộc , "Cảnh Diệu, hiểu rõ đang cái gì."

"Anh rõ ràng." Lục Lục lên, với Mục Lộc, "Cho nên em hãy trở về , xin , thể nào thực hiện lời hứa lúc với em ."

"Lục Cảnh Diệu, đang đùa giỡn em , bây giờ buồn như thế nào . Anh cầu hôn em, nhưng tới một tháng nhẹ nhàng chia tay. Anh từng suy nghĩ đến cảm nhận của em , chia tay là em chia tay ? Nếu như em đồng ý thì ? Còn nữa.... Cho em lý do, Quả Quả cho sinh cho một đứa con trai, chắc chắn đứa bé đó là của ?"

Trong mắt Lục Lục chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.

Mục Lộc khó chịu chuyển đề tài: "Xin , em nên như , nhưng một việc em khuyên nên xử lí bằng tình cảm. Cho dù là bạn gái mà chỉ là bạn bè em cũng hối hận về quyết định của ."

Lục Lục thẳng, giọng điệu thản nhiên chút tình cảm, giọng cũng khác với thường ngày, giống như phủ một lớp vữa thật dầy : "Không cần chờ , bởi vì hiện giờ bắt đầu hối hận , hối hận vì chia tay với Quả Quả."

....

Mục Lộc rời , lúc xách vali , cô với Lục Lục: "Anh định chuyện với nhà họ Lục thế nào?"

Lục Lục ngẩng đầu: "Chuyện liên quan đến em."

Thật Lục Lục từng nghĩ tới tương lai của và Quả Quả, đó phát hiện càng nghĩ càng tương lai. Lúc cứ tưởng rằng điểm mấu chốt nhất là do phận của họ quá khác biệt, đó mới phát hiện mắc sai lầm vô cùng lớn, thật thì điểm mấu chốt nhất chính là thái độ của Quả Quả.

Lúc Lục Lục cầm món đồ chơi máy bay lên lầu tầng Quả Quả đang cầm một cái trống lắc trêu chọc bé con, thấy lúc thấy trở cô ngẩng đầu về phía : "Về ?"

Lục Lục gật đầu, đó đặt máy bay lên ghế sa lon: "Anh mua cho con ."

Quả Quả cúi đầu , tiếp tục trêu chọc đứa bé, Lục Lục cảm thấy bẽ mặt liền cất đồ tắm. Lúc khéo đến giờ cơm tối, Quả Quả ôm con trong phòng ăn cho thằng bé b.ú sữa, Lục Lục đột nhiên cảm thấy cảnh tượng cho xúc động đến rơi lệ. Anh tới lưng Quả Quả, ôm lấy cô, : "Anh xin ."

Quả Quả giật , giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên mặt đứa bé. Bé con dường như cũng cảm nhận , đầu mở đôi mắt tròn xoe , cánh tay nhỏ khua khoắng, chút nghịch ngợm.

Quả Quả ôm con thật chặt, cúi đầu hôn lên trán thằng bé một cái, đó : "Anh Lục, rốt cuộc thế nào đây?"

Lục Lục siết chặt vòng tay ôm Quả Quả: "Chúng về nước kết hôn , Quả Quả. Anh sẽ chăm sóc cho em và con thật . Lục Lục cả đời sẽ để cho em cực khổ nơi nương tựa nữa...."

Quả Quả cắn môi, khẽ : " tin , thế nào bây giờ."

Tin tưởng thật sự là một vấn đề lớn, Quả Quả tin Lục Lục, Lục Lục thật cũng tin Quả Quả. Bởi vì tin, cho nên mới khoá cửa phòng, mới tìm một bảo mẫu chăm sóc cho đứa bé và Quả Quả đồng thời cũng trông chừng cô luôn.

Loading...