Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-07-29 22:36:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thuở nhỏ Bạch Thiên Du khá thiếu thốn tình thương, trong lòng vốn tức giận, nay thấy con trai Tần Ngạn Chi hỏi như càng tức hơn. Bà lạnh giọng : "Cậu cũng gọi là dì , còn cần hỏi cái gì nữa."
Hạ Vân xoa đầu con trai , xin : "Trẻ con hiểu chuyện, bác sĩ Bạch đừng chấp nhặt với một đứa trẻ."
Lửa giận trong lòng Bạch Thiên Du lập tức bùng lên, bà đưa bao lì xì xong liền tìm chỗ xuống, khóe miệng giật nhẹ: " chấp nhặt với con trai cô? Chẳng lẽ bảo nó gọi là cả ?"
"Dĩ nhiên là lợi hại như bác sĩ Bạch, nhất là trong phương diện giáo dục con cái.Ở Anh quốc bác sĩ Bạch nhất định khổ cực suy nghĩ cho Kiều Kiều ?"
Sau đó Bạch Thiên Du nổi điên, lập tức bỏ về khách sạn, cho đến khi Tần Dư Kiều đến mới đây.
....
"Thiên Du." Tần Ngạn Chi ở phía gọi vợ một tiếng.
Bạch Thiên Du đầu Tần Ngạn Chi, đột nhiên cũng gì cả. Có đôi lúc gặp gặp cũng sẽ khiến cho con mệt mỏi, bởi vì sẽ khiến bản nhớ những chuyện cũ nhớ , những chuyện sẽ khiến khó chịu.
"Có gì cứ thẳng." Bạch Thiên Du với Tần Ngạn Chi.
Tần Ngạn Chi tới xuống đối diện Bạch Thiên Du: "Mấy năm nay em sống như thế nào?"
Bạch Thiên Du đột nhiên , chút hả hê: "Ngoại trừ sinh thêm đứa con nào với Joseph, thì những phương diện khác cũng hơn ông nhiều...."
Tần Ngạn Chi bất đắc dĩ xuống mặt Bạch Thiên Du: "Cái tên Joseph đó thế nào? Đối xử với em chứ?"
"Tần Ngạn Chi, ông thật đúng là nhạt nhẽo." Bạch Thiên Du Tần Ngạn Chi , "Đến ngày tổ chức tiệc rượu của Kiều Kiều, ông cũng sẽ từ London đến đây tham gia hôn lễ của Kiều Kiều, đến lúc đó ông sẽ ."
"Bạch Thiên Du." Tần Ngạn Chi lên, "Tại cái tên Joseph đó tới đây?"
Bạch Thiên Du chớp mắt: "Đương nhiên là lấy phận cha dượng của Kiều Kiều để tới đây . Nếu như ông để ý, thì ngày đó ông tới tham gia cũng ."
Tần Ngạn Chi thật là tức đến điên , mặt đen xoay , đó xuống nước : "Thiên Du, dù cũng từng là vợ chồng, em chừa cho một chút mặt mũi ."
Bạch Thiên Du suy xét về vấn đề của Tần Ngạn Chi: "Ngạn Chi, ban đầu với ông rằng tư tưởng của ông như là . Ông chủ nghĩa đàn ông quá lớn. Thế , và ông ly hôn, ông tái hôn, cũng tái hôn, chuyện coi như công bằng. cũng cắm sừng ông lúc chúng còn ở bên , còn cần giữ mặt mũi gì cho ông nữa. Ngược là ông đó, ông bao giờ để chút mặt mũi nào ?"
Tần Ngạn Chi á khẩu trả lời .
Vóc dáng của Bạch Thiên Du còn thấp bé hơn cô con gái Tần Dư Kiều nhưng khí thế mạnh mẽ hơn nhiều. Cho dù giày cao gót mặt Tần Ngạn Chi nhưng vẫn khiến Tần Ngạn Chi cảm giác đè nén: "Mặt khác cũng quên chúc mừng ông, chúc mừng ‘lão bạng sinh châu’ [**], đúng là gừng càng già càng cay, quê quá hoá khùng...."
[**]Lão bạng sinh châu: ý chỉ già mới con.
Tần Ngạn Chi vợ , đó lắc đầu. Tóm khi đối mặt với Bạch Thiên Du ông thể nào tức giận . Khuôn mặt Bạch Thiên Du như từng già nhưng Tần Ngạn Chi thì ngược , ông cảm thấy khó chịu khi tóc mai của điểm bạc.
....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-131.html.]
Tần Ngạn Chi tổ chức đám cưới của con gái cho thật linh đình, mời thật nhiều phù dâu phù rể. Những đó đều Tần Ngạn Chi chuẩn , cũng giúp Lục Cảnh Diệu và Tần Dư Kiều tiết kiệm chút thời gian.
Sau đó khi Lục Cảnh Diệu thấy Giang Hoa trong đám phù rể, thật lòng cảm thấy cha vợ thật đáng tin chút nào.
Tối hôm hôn lễ, Giang Hoa tới Nhà họ Tần, tây trang thẳng thớm, phong thái phù rể. Lúc Lục Cảnh Diệu đưa một phong bao lì xì cho Giang Hoa, Giang Hoa từ chối: " là bạn của Kiều Kiều, giúp đỡ mà thôi."
Trong lòng Lục Cảnh Diệu lạnh, liếc Tần Dư Kiều. Cô tỏ cô cùng thản nhiên, xuống hỏi Giang Hoa: "Ngày mai vất vả cho ."
"Nói gì đấy." Giang Hoa Tần Dư Kiều, "Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt Kiều tiểu sắp lên xe hoa ."
Giang Hoa gọi Tần Dư Kiều là "Kiều tiểu ", cái biệt danh xưa , xưa đến mức khiến Tần Dư Kiều chút hoảng hốt. Cô mím môi : "Em cũng chờ uống rượu mừng của ."
"Chuyện của , còn tự do vài năm nữa, lẽ sẽ đợi cho đến khi bằng tuổi Lục Lục là nhất."
Lục Cảnh Diệu ghét nhất cái gì, ghét nhất là lôi tuổi tác của . Anh xuống bên cạnh Tần Dư Kiều, nhanh chậm mở miệng: "Anh cũng đừng học , vợ như Kiều Kiều thì ai cũng thể chờ ."
Giang Hoa ngẩn , một câu thật lòng: "Lục thiếu quả là may mắn."
Bây giờ Lục Cảnh Diệu gì cũng sắc mặt của bà xã, xác định mặt vợ yêu bất kỳ khó chịu nào mới từ từ trả lời: "Do kiếp tu luyện, cho nên kiếp cũng khá là may mắn."
lúc Lục Cảnh Diệu dứt lời, Tần Dư Kiều với Giang Hoa: "Hoa tử, chúng ngoài chuyện." Tần Dư Kiều với Giang Hoa xong, đầu về phía Lục Cảnh Diệu, ánh mắt khiêu khích, giọng vô cùng êm ái: "Anh đồng ý ?"
Lục Cảnh Diệu lời nào, chợt một tiếng, đưa tay nhéo mặt Tần Dư Kiều: "Dĩ nhiên là đồng ý, là hai ban công chuyện , buổi tối hôm nay , phù rể Giang uống chút gì , lấy cho nhé?"
Giang Hoa Lục Cảnh Diệu: "Lục thiếu khách khí quá, thì lấy cho một ly nước ngô ."
****
Tần Dư Kiều là hỏi Giang Hoa về chuyện nhà họ Giang và nhà họ Tần, nhưng Giang Hoa nhắc đến vấn đề đó. Anh nghiêng đầu mái tóc xoăn của Tần Dư Kiều gió thổi bay, ánh trăng nhàn nhạt hòa với ánh đèn màu xanh dương ở ban công chiếu lên mặt Tần Dư Kiều, gương mặt tinh xảo còn động lòng hơn cả ánh trăng.
Tần Dư Kiều chống má bên bàn tròn nhỏ, Giang Hoa dựa lan can bằng thiếc, phía là nhưng ngọn đèn leo lét của thanh phố G khi đêm xuống. Vị trí của nhà họ Tần cực kỳ , ở ban công mà thể thấy cảnh thành phố G, thuyền, cầu, cây cối, những tòa nhà xen với phong cảnh đằng xa, kết hợp với dãy núi trùng điệp, khiến nơi đây mang vẻ đặc sắc hòa trộn giữa thiên nhiên và thành phố, sóng gợn lăn tăn, đèn đuốc rực rỡ.
"Kiều Kiều, em còn nhớ hồi nhỏ mỗi khi trốn khỏi nhà em đều kéo theo ?" Giang Hoa đột nhiên nhớ chuyện cũ, đầu về phía Tần Dư Kiều .
Tần Dư Kiều nghiêng đầu, khẽ một tiếng: "Bởi vì tiền tiêu vặt, mang theo sợ c.h.ế.t đối."
Giang Hoa bật , khi còn bé tiền tiêu vặt của nhiều là vì mỗi ngày đều tiết kiệm cho Tần Dư Kiều tiêu. Chỉ là đôi khi càng lớn con càng rõ thứ nhất là gì, đó dần dần để vuột mất.
bây giờ, hối hận cũng vô ích. Giang Hoa thích hối hận, cũng tự trách móc . Anh chỉ than thở cuộc đời quá nhiều chuyện , chỉ cần một chuyện nho nhỏ trong đời cũng thể khiến đổi phương hướng. Có lẽ đúng như Lục Cảnh Diệu , một đoạn duyên phận tu phúc phận mấy đời mới thể tu thành chánh quả.
"Kiều Kiều, em yên tâm, mặc dù cắt đứt quan hệ với Hạ Nghiên Thanh nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà Tần - Giang ." Giang Hoa cúi đầu một tiếng, đột nhiên , "Nếu như em vẫn còn lo lắng, gả cho , Kiều Kiều. Em và Lục Cảnh Diệu còn đăng kí kết hôn, đào hôn gả cho ...."
lúc cửa ban công "két" một tiếng đẩy , Lục Cảnh Diệu bưng một khay nước ở bên trong, khay ba ly nước ngô nóng hổi vẫn còn bốc khói trắng.
Chỉ là đàn ông bưng ly nước ngô tới đang cau mày, sắc mặt còn đen hơn bóng đêm ngoài .