Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:57:02
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Hi Duệ ở mặt ngoài là một đứa trẻ chú ý đến hình tượng. Khi Lục Cảnh Diệu giới thiệu đến , vội vàng dùng khăn giấy lau miệng, đó mở miệng : "Cháu chào chú, chào cô."
"Thằng bé ngoan quá." Mục Lộc về phía Hi Duệ, cũng là với Lục Cảnh Diệu .
Lục Cảnh Diệu : "Thằng bé giống Kiều Kiều."
"Ha ha...." Mục Lộc ấm áp, đó với Tần Dư Kiều, "Quả Quả, mới về nước lâu, nếu như thời gian chúng thể gặp mặt chuyện."
"Lần , gần đây Kiều Kiều bận." Lục Cảnh Diệu trả lời Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều đặt tay lên thắt lưng Lục Cảnh Diệu véo mạnh một cái , "Lần ."
"Được, hẹn gặp , chúng về ." Mục Lộc .
Lục Cảnh Diệu gật đầu một cái, đợi Mục Lộc rời , Lục Cảnh Diệu cẩn thận với Tần Dư Kiều , "Con lai lai khéo cẩn thận sẽ biến thành khỉ."
Lục Cảnh Diệu là chọc cho Tần Dư Kiều , nhưng hiệu quả, Tần Dư Kiều vẫn . Anh ngập ngừng, ánh mắt Tần Dư Kiều càng thêm lạnh lẽo. Sau đó Lục Cảnh Diệu ngậm miệng, sang hỏi con trai: "Còn ăn cái gì nữa ?"
Lục Hi Duệ lắc đầu, đó ngẩng mặt lên hỏi Tần Dư Kiều: "Mẹ, tại cô hồi nãy gọi là Quả Quả, cũng biệt danh ?"
"Biệt danh cái gì, chẳng ăn gì cả, là tên mật."
Lục Hi Duệ vui vẻ: "Mẹ Quả Quả.... Lớp tụi con cũng một bạn gái tên là Quả Quả, bạn thường đưa giấy màu cho con, nhưng con thích, cái đấy chỉ con gái mới chơi...."
Tần Dư Kiều nhịn khẽ , cầm một tờ khăn giấy lau khoé miệng đang dính nước sốt cho con trai, , "Duệ Duệ, con là con trai, thể tùy tiện lấy đồ của con gái, ?"
"Con tuỳ tiện lấy đồ."
".... Càng thể nghiêm chỉnh lấy." Lục Cảnh Diệu chen .
Lục Hi Duệ hiểu ba gì, gật đầu : ", con là con trai, đúng là nên tặng quà cho con gái đúng ?"
Tần Dư Kiều : "...."
Lục Cảnh Diệu: "Tự con kiếm tiền hẵng ."
Lục Hi Duệ về phía ba : "Tiền mừng tuổi của con vẫn còn ở chỗ của ba đó nha."
Lục Cảnh Diệu cảm thấy Tần Dư Kiều giống như là một con tắc kè hoa , diễn viên thì thật đáng tiếc. Bất hạnh là đàn ông thì vĩnh viễn chôn chặt những lời châm chọc ở trong lòng, nếu đời đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn “thịt” nữa.
Buổi tối, hai vẫn một giường lớn hai cái chăn.
Bên trong phòng tối đen như mực, Lục Cảnh Diệu nghiêng đầu phụ nữ đang ngủ cách cả mét, mở miệng : "Kiều Kiều, về chuyện Mục Lộc, em suy nghĩ nhiều. Trong lòng chỉ em hề cô , từ cho tới nay đều là em."
Người phụ nữ bên cạnh vẫn im lặng một lời, cũng là ngủ thật ngủ giả nữa. Sau đó Lục Cảnh Diệu "" một tiếng: "Ngủ , Kiều Kiều?" Qua một lúc, rốt cuộc Tần Dư Kiều cũng "Ừ" một tiếng, đó.... Sau đó im bặt.
Lục Cảnh Diệu suy nghĩ một chút tiếp: "Kiều Kiều, trong lòng em còn ý nghĩ gì khác ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-145.html.]
Tần Dư Kiều nghiêng, trả lời chậm: "Anh xem?"
"Anh.... Không ." Lục Cảnh Diệu , "Em nghĩ gì thì hãy với , chỗ nào , em cứ với ...."
"Được." Tần Dư Kiều đáp. Sau đó tiếp tục yên lặng.
Lục Cảnh Diệu bất mãn với câu trả lời , lật Tần Dư Kiều : "Đây là thái độ vợ chồng trao đổi với ? Kiều Kiều, em thể bỏ cái thái độ của em !"
Lời Lục Cảnh Diệu nặng lời, đó Tần Dư Kiều nổi giận cầm gối đánh lên đầu Lục Cảnh Diệu, đánh : "Được, em , Lục Cảnh Diệu, thể đừng đối trá như !"
Trong bóng tối Lục Cảnh Diệu mặc cho Tần Dư Kiều đánh, nhưng cũng quên giải thích cho : "Anh.... Dối trá như thế nào?"
Tần Dư Kiều dần bình tĩnh , cô để gối xuống, nửa tựa đầu giường lạnh lùng Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu : "Đợi một chút", đó xoay bật đèn đầu giường. Ánh đèn màu cam sáng lên, phủ lên bọn họ.
"Chẳng lẽ dối trá , Lục Lục, quên quan hệ của và Mục Lộc ? Nếu như em nhớ lầm, nếu như Quả Quả sinh Duệ Duệ thì hôm nay Hi Duệ, cũng đứa con lai đó, mà là đứa con của và Mục Lộc."
"Con của và Mục Lộc.... Kiều Kiều, chúng thể nghĩ như ...." Lục Cảnh Diệu cân nhắc lời trong đầu trả lời, "Không em với rằng chúng sẽ cùng quên những chuyện đây ? Em mà, lúc còn quá trẻ.... Kiều Kiều, thật sự vô cùng hối hận, nhưng bây giờ em là quan trọng nhất trong lòng . Chúng cùng về tương lai, nếu như em tha thứ cho , đời .... Thật hi vọng ."
Tần Dư Kiều lườm Lục Cảnh Diệu một cái, loại đàn ông lâu một cái càng phiền thêm một phần, cho nên cô buồn bực tắt đèn: "Ngủ ."
Lục Cảnh Diệu cũng Tần Dư Kiều tiếp tục trốn tránh bèn mở miệng tiếp: "Không , tối nay nhất định em rõ ràng cho ." Nói xong, đặt tay lên bả vai Tần Dư Kiều, kéo cô dậy.
Tần Dư Kiều phiền giận, lúc yếu ớt đáp: "Cảnh Diệu, , em bệnh tâm thần, hiện giờ em cũng rõ Quả Quả năm đó em . Em thật sự vô cùng phiền não, thể đừng quấy rầy em ...."
Lục Cảnh Diệu chỉ lặng lẽ Tần Dư Kiều, một lát mới trả lời: "Quả Quả là em ? mà yêu rõ ràng là một , hai ."
"Em luôn Quả Quả là em, thể ? Tức giận cũng sẽ chiến tranh lạnh với , cũng lương thiện lạc quan lấy việc giúp niềm vui, gặp chuyện vui cũng sẽ ngừng, cũng.... Cũng đều quý trọng mắt...."
Tần Dư Kiều : ".... Em...."
"Không nữa, ngủ ." Lục Cảnh Diệu tắt đèn đắp chăn. Một lát , đột nhiên co chân lên: "Ai u ai.... Chuột rút."
"Ai ai ai, đau quá...."
"Đau quá, cử động , đau c.h.ế.t mất, cứ đau như thì ...."
Vậy mà Tần Dư Kiều vẫn hề phản ứng gì cả, cho nên Lục Cảnh Diệu "Ai u" một lúc cũng im. Chỉ điều vẫn ngủ . Đợi khi Tần Dư Kiều ngủ thật, xác định tiếng hít thở đều đều của phụ nữ bên cạnh, Lục Cảnh Diệu mới rón rén từ giường bò dậy.
Lục Cảnh Diệu thật sự ngủ , nhớ những chuyện xảy ở Edinburgh, mà là thật sự sai . Chẳng sai mà sửa là ?
Lục Cảnh Diệu thư phòng tiếp tục việc. Sau đó chợt nghĩ đến một chuyện, quan tâm thư ký của ngủ , trực tiếp gọi điện thoại cho .
"Chuyện của cô Vương điều tra đến ?"