Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 147: Kết thúc

Cập nhật lúc: 2025-07-30 11:57:08
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Nguyên Đông thu hồi tầm mắt, yên lặng cúi đầu. Anh nhớ tới những lời Lục Cảnh Diệu hôm qua. Hôm qua là đến lượt chi cả túc trực linh cữu, đường đến linh đường gặp Lục Cảnh Diệu, đó xuống tán gẫu.

"Thật cháu cần Tây Bắc , nếu rèn luyện, chi nhánh công ty ở nước ngoài nhiều chức vụ thích hợp cho cháu hơn."

"Chú, cháu nghĩ kỹ , ba cháu cũng đồng ý với quyết định . Trước cho tới nay, cháu đều ba và ông nội bao bọc, thế cho nên dù lớn xác thì vẫn cái gì, chuyện cũng nhầm."

"Cháu tự quyết định là , nhưng đến Tây Bắc nhất định sẽ gian khổ, cháu chuẩn sẵn sàng. Lần cháu lấy phận của cháu đích tôn nhà họ Lục mà là nhân viên của Lục thị."

Nếu Lục Nguyên Đông chuẩn kỹ càng thì vài vấn đề thể nào nghĩ đến. Ban đêm tĩnh lặng xinh , nhà họ Lục phủ trong hai màu đen trắng, khiến đêm tối cũng nhuộm khí bi thương.

Chỉ điều bi thương của đàn ông giấu ở trong lòng.

Lúc Lục Nguyên Đông sắp , Lục Cảnh Diệu nhắc tới Vương Bảo Nhi: "Địa chỉ của cô Vương chú đưa cho cháu đấy, bây giờ hai đứa thể nối duyên cũ ."

Lục Nguyên Đông : "Chú, chú sợ ông nội tức giận nhảy khỏi quan tài ?"

"Có gì sợ." Lục Cảnh Diệu màu đen, gương mặt tuấn tú thêm một phần nghiêm túc, "Nếu như cháu và cô Vương tiểu thư thật lòng yêu , thì coi như chú một chuyện . Còn nếu như thì cho dù chú cho cháu điện thoại cháu cũng sẽ vứt sọt rác thôi, đúng ?"

Lục Nguyên Đông cũng thêm về Vương Bảo Nhi nữa, là chính Lục Cảnh Diệu xong liền : "Thật sự yêu một so đo quá khứ của .... Hơn nữa về quan hệ của cô Vương và chú ba, ông nội cũng chứng cớ. Lần đó chú thấy cô Vương, cảm thấy cô thê thảm như , xem là thật lòng với cháu đấy."

Lục Nguyên Đông cảm thấy Lục Cảnh Diệu thật quá đáng ghét, nhưng hiểu khiến thoải mái hơn nhiều. Anh đánh cho chú một phát thật mạnh: "Chú út, chú đang cháu đấy ?"

Lục Cảnh Diệu mím môi, liếc chậu cúc trắng ánh đèn đang lặng lẽ tỏa ánh sáng trắng, đó ngước mắt : "Chuyện Kiều Kiều , cháu đừng với cô ."

Tại Lục Cảnh Diệu cho Tần Dư Kiều ư. Ngày đó ông cụ bảo xử lý chuyện Vương Bảo Nhi, cho điều tra chuyện. Sự thật vượt khỏi suy nghĩ của . Nếu như lấy tình bạn gái của Lục Cảnh Thành mốc, thì sẽ phát hiện tất cả đám phụ nữ đó đều khá giống . Gần như là cùng chiều cao, giống cái cằm đáng yêu đặc biệt, cùng kiểu môi đỏ mọng răng trắng, lúc khóe mắt cũng sẽ nhướn lên....

Trước hổ sói, cưới một vợ quá xinh xắn thật sự là lo trong lo ngoài mà. Không Lục Cảnh Diệu lo Lục Cảnh Thành ý đồ với Tần Dư Kiều.

Dù loại tâm tư biến thành hành động thì nó đều trong sáng, thậm chí sẽ trở thành vết nhơ của cả gia tộc. Không Lục Cảnh Diệu tin tưởng Tần Dư Kiều mà là chuyện đó ảnh hưởng đến tình cảm của và cô. Nếu như thể, Kiều Kiều thấy những thứ , cô chỉ cần việc thích, quên ở bên cạnh , sống bên cạnh Duệ Duệ cùng và con gái nhỏ của bọn họ.

....

Sau khi tang lễ của Lục Hoà Thước kết thúc, nhà họ Lục từ từ khôi phục sự yên bình. Lục Cảnh Diệu Tây Bắc, phụ trách hạng mục khai phá năm năm của Lam Điền. Lục Cảnh Thành nước ngoài, bảo là học lên tiến sĩ, đó Trương Kỳ lập tức mang con gái cùng. Dương Nhân Nhân cùng Lục Cảnh Thịnh chuyền đến nhà cũ ở.

Sau , ngày tết hàng năm, từ miền nước đều trở về tụ họp. Gặp mặt xong vội vã rời .

Dương Nhân Nhân luôn nhà cũ cần nhiều phục vụ, nhưng bà bao giờ sa thải bất cứ ai. Lục Hoà Thước , hoa cỏ lúc ông cụ trồng giờ chăm sóc kĩ càng mỗi ngày.

Lục Hi Duệ sự giúp đỡ của Lục Cảnh Diệu trồng một cây con ở góc vườn hoa nhà cũ. Lúc trồng cây xong, Lục Hi Duệ kéo Tần Dư Kiều đến xem, hưng phấn với cô: "Mẹ, ba về em gái sẽ trồng thêm một cây con nữa bên cạnh cái cây , đó thi xem em lớn nhanh hơn cây lớn nhanh hơn."

Tần Dư Kiều đưa tay lau cái trán đổ đầy mồ hôi của Duệ Duệ, "Duệ Duệ thích em gái là em trai?"

Lục Hi Duệ ngẩng đầu Tần Dư Kiều, chút do dự: "Con thể thật ?"

Tần Dư Kiều: "Đương nhiên ."

"Em trai ạ." Lục Hi Duệ nghĩ đến chuyện sẽ một đứa em trai, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên vui sướng, "Mẹ, con nhiều đồ chơi thể cho em trai, nhưng em gái thì.... Con bé chắc sẽ thích thứ con đưa."

Tần Dư Kiều ôm Lục Hi Duệ trong lòng: "Vậy thì sinh cho Duệ Duệ một đứa em trai."

Lời của Tần Dư Kiều truyền tai Lục Cảnh Diệu, nhịn với Tần Dư Kiều một câu: "Chờ 8 tháng , nếu như em sinh một đứa con gái, xem lúc đó em giải thích với Duệ Duệ thế nào."

Tần Dư Kiều xem thường: "Bụng của em, em cái gì thì là cái đó."

Lục Cảnh Diệu: "Vậy em thể sinh con ?"

Tần Dư Kiều tức giận, Lục Cảnh Diệu vội vàng chạy đến dỗ dành cô, mặt mày hớn hở ôm bà xã trong lòng: "Kiều Kiều, nhưng mà thích con gái, em cân nhắc ý kiến của một chút chứ?"

Mới hơn một tháng, bụng Tần Dư Kiều cũng lộ , eo chỉ to thêm 1,5 centimét mà thôi. Cho nên lúc nếu Lục Cảnh Diệu nhắc cô, thì cô cũng quên mất rằng đang mang thai.

Giống sáng hôm nay , Tần Dư Kiều định giày cao gót dạo phố, Lục Cảnh Diệu ở lưng nhắc nhở cô: "Kiều Kiều, con gái." Sau đó Tần Dư Kiều mới nhớ đang mang thai, cẩn thận thẳng dậy, tay đặt ở bụng : "Cục cưng, thật xin , sơ suất quá."

Mỗi Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều vẻ chờ mong, cẩn thận hoặc hốt hoảng khi sơ ý vì mang thai thì chụp .

Anh nghĩ, lúc "Quả Quả" mang thai chắc cũng giống thế . Thời gian ưu ái , đem những thứ bỏ lỡ trả cho .

Lúc đứa nhỏ trong bụng Tần Dư Kiều bốn tháng, Lam Điền phim từ thiện quảng cáo. Địa điểm khá xa, là trường tiểu học xây bằng tiền công ích của Lục thị.

Khi đó đúng lúc Hi Duệ nghỉ tết, Tần Dư Kiều đầu về phía Lục Cảnh Diệu: "Em cũng ." Ngừng một lát , "Duệ Duệ cũng , tùy ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-147-ket-thuc.html.]

Trời đất bao la, phụ nữ thai là lớn nhất.

Lục Cảnh Diệu cùng vợ con năm, sáu tiếng đến thị trấn nhỏ xa xôi . lúc đến nơi, Tần Dư Kiều phát hiện chuyện như nghĩ .

Đầu tiên bởi vì cô là phụ nữ thai nên Lục Cảnh Diệu dẫn bác sĩ theo. Sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên Lục Cảnh Diệu bảo bác sĩ sang xe khác , nhưng nếu cô cẩn thận nhức đầu cảm sốt thì bác sĩ sẽ xuất hiện mặt cô ngay lập tức.

Sau đó là trưởng thôn dùng thảm đỏ trải đường hoan nghênh bọn họ, tiếng pháo hoa tiếng la hét hòa . Cô và Duệ Duệ, Lục Cảnh Diệu ở tại nhà khác nhất thị trấn.

Đến nhà khách, chỉ cần một cần nghĩ cũng đồ bên trong mua mới.

Trưởng thôn còn , buổi tối văn nghệ.

Tần Dư Kiều thật sự nghĩ rằng vì đột nhiên nổi hứng mà phiền nhiều như thế. Lúc đầu cô đơn giản chỉ nghĩ rằng đưa Duệ Duệ cảm nhận hương vị thôn quê, mong Duệ Duệ thể kết bạn với nhiều đứa trẻ bên ngoài thành phố S, bạn với những bạn điều kiện sống khác , để thằng bé xem thế giới của bọn họ gì khác biệt.

Có một việc, Tần Dư Kiều cho là Duệ Duệ , nhưng thực Duệ Duệ còn hơn cô.

Trước khi xuất phát mấy ngày nữa, Hi Duệ bắt đầu sắp xếp quần áo và đồ chơi của . Tần Dư Kiều thấy Hi Duệ đóng gói quần áo và những đồ chơi yêu thích nhất, chứ quyên tặng những thứ thích như nhiều khác. Đó là quyên tặng, mà là bố thí.

Sau đó Lục Hi Duệ chuyển từ trường học về nhiều quần áo. Cậu còn thầy giáo cũng tổ chức hoạt động quyên góc, trong đó quần áo, văn phòng phẩm, còn tiền tiêu vặt của các bạn khác nữa.

Lục Hi Duệ cũng đóng góp một nửa tiền tiêu vặt của , còn dư gần nửa mua quà tặng cho em gái.

"Tại là em gái?" Tần Dư Kiều hỏi, "Không Duệ Duệ thích em trai ?"

Lục Hi Duệ đột nhiên đỏ mặt: "Thật thì em gái cũng đáng yêu. Mẹ , về con cũng sẽ chơi với em gái, con thích em gái chỉ thích em trai ."

Tần Dư Kiều thật sự vui mừng khi con trai thể hiểu chuyện như . Dĩ nhiên cô là Lục Cảnh Diệu sớm bí mật "Đe dọa" Hi Duệ.

Nguyên văn thế : "Em trai cái gì mà em trai, nếu như sinh em gái, em gái sẽ đau lòng. Ba sẽ với em gái con rằng con thích em."

Lục Hi Duệ thật sự lo lắng ba tố cáo với em gái, cho nên cơ hội là với Tần Dư Kiều: "Mẹ, con thích em gái, chờ khi em gái đời, đừng con thích em nhé."

Tần Dư Kiều : "...."

***

Trưởng thôn tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ tổng cộng mấy tiết mục. Ngoại trừ tiết mục của các em tiểu học, còn già và phụ nữ trong thôn nữa. Bọn họ nhanh, dùng tiếng phổ thông Tần Dư Kiều hiểu diễn một tiểu phẩm. Không lòe loẹt hoa mĩ khiến Tần Dư Kiều ấm lòng chua xót.

Cô nghiêng đầu về phía Lục Cảnh Diệu, đàn ông bình thường xem tiểu phẩm, tấu [1] chẳng bao giờ hiện giờ cũng đang cong khóe môi. Một tiểu phẩm trong đó một bà vợ tưởng lầm ông chồng bồ. Người diễn vai cô vợ đúng là tài diễn xuất thiên phú, ngoại trừ thể tiếng phổ thông nhuần nhuyễn như diễn viên thì thần thái, động tác, ngôn ngữ của cô thể so với diễn viên chuyên nghiệp.

Lục Cảnh Diệu căng mắt lên , chậc chậc hai tiếng: "Bà vợ cũng thật lợi hại, ông chồng bồ, cô cũng liền léng phéng."

Tần Dư Kiều liếc Lục Cảnh Diệu một cái: "Em cảm thấy vợ đáng để nhiều phụ nữ học tập."

Lục Cảnh Diệu nghẹn một ngụm m.á.u ở cổ họng, lỗ tai linh hoạt của Lục Hi Duệ thấy điều hiểu bèn ngẩng đầu hỏi ba: "Ba, léng phéng là gì?"

Lục Cảnh Diệu rũ mắt con trai: "Léng phéng chính là léng phéng, thấy ăn trộm bao giờ ?"

Mặc dù văn nghệ , nhưng khi trở về Tần Dư Kiều chút khó chịu tự trách, cảm giác thật sự nên phiền đến nhiều như .

"Em thật đúng là đầu óc...."

Khi một phụ nữ tự kiểm điểm cũng giống như khi họ nghi ngờ , suy nghĩ sâu xa. Chuyện giờ cũng thành .

"Em đúng là điển hình cho ăn no rỗi việc." Tần Dư Kiều ôm cái bụng nhô lên của , "Rõ ràng là chuyện , kết quả phiền nhiều như . Duệ Duệ còn giỏi hơn em...."

Lục Cảnh Diệu vội vàng trấn an, những lời tiếng thể đều hết, cho Tần Dư Kiều thoải mái hơn. Lục Cảnh Diệu một tràng, bà xã vẫn vui vẻ, thế nào đây.

Ngày hôm , Lục Hi Duệ gọi Tần Dư Kiều dậy sớm: "Mẹ, hôm nay chúng phát quà cho các bạn ở đây, mau dậy ."

Tần Dư Kiều vội vã dậy, Lục Cảnh Diệu ở bên cạnh phục vụ, nhưng Tần Dư Kiều cho, tốc độ mặc quần áo nhanh, chỉ loáng một cái mặc quần áo rửa mặt xong, đó còn thúc giục Lục Cảnh Diệu.

Tần Dư Kiều mặc một bộ chiếc áo len màu xanh nhạt, đầu đội một cái mũ màu đỏ Lục Cảnh Diệu nhớ tới Quả Quả ở Edinburgh.

Một phụ nữ, hai gương mặt bất đồng, nhưng hạnh phúc đều vẻ mặt giống . Lúc lông mày cong cong, tức giận cũng mang vẻ quyến rũ, kể cả lúc nhíu mày khi tức giận tự trách cũng giống....

lúc , phụ nữ cầm tay con trai tới cửa đầu thúc giục Lục Cảnh Diệu: "Lục Tiểu Lục, nhanh lên nào."

Lục Cảnh Diệu nở nụ theo phía . Người đàn ông hạnh phúc, cho dù vất vả thì cũng vẫn hạnh phúc.

[HẾT TRUYỆN]

Loading...