Lục Hi Duệ cảm nhận trong câu trả lời của ba sự bất mãn, nên hỏi tiếp: "Con hỏi ba nghĩ chị Dư Kiều sẽ đến mà?"
Lục Cảnh Diệu hừ một tiếng, đang định bảo Hi Duệ đừng đợi nữa, thì Lục Hi Duệ bỗng bật dậy, tung tăng chạy về phía cổng lớn: "Chị Dư Kiều, chị Dư Kiều, em ở đây, ở đây ."
Lục Cảnh Diệu về phía Hi Duệ đang chạy đến, trông thấy Tần Dư Kiều mặc bộ quần áo thể dụng màu xanh, trùng hợp giống hệt như Hi Duệ đang mặc, quần áo của , nhất thời chút buồn bực.
"Giám đốc Lục." Tần Dư Kiều mỉm chào Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu híp nửa mắt, nở nụ sáng lạn: "Tần tiểu thư đúng là đổi thất thường, đổi cách xưng hô."
Tần Dư Kiều mỉm , thật là đau đầu. lúc , một bàn tay nhỏ nắm lấy tay cô: "Chị Dư Kiều, chị ở đây ."
Lục Hi Duệ nhảy sang một bên, chỉ chỗ cạnh ba , Tần Dư Kiều mỉm xoa đầu Lục Hi Duệ hỏi: "Khi nào Duệ Duệ mới thi đấu?"
Lục Hi Duệ ngẩng đầu đồng hồ bảng tỉ : "Khoảng mười phút nữa."
Sau khi Tần Dư Kiều xuống bên Lục Hi Duệ, liếc bốn phía xung quanh, ở đây đều là các cặp vợ chồng đến xem con thi đấu. Sáng nay lúc thức dậy Tần Dư Kiều chút hối hận, nhưng cô hứa với Hi Duệ nên đành lòng để bé thất vọng, chỉ thể đến kiên trì đến thôi.
lúc , một bé đến gì đó với Lục Hi Duệ, bé cũng mặc bộ quần áo thể thao cùng màu với bé, Lục Hi Duệ thấy bé liền vui vẻ ôm lấy vai bạn , cả hai đều cao tương đương , chỉ một bé khác đang uống nước sàn đấu, : "Hôm nay Đại Hoàng Phong thực kiêu ngạo quá, lát nữa kèm , còn tấn công bên trái."
Cậu bé cũng nghiêm túc gật đầu, Lục Hi Duệ, : "Không thành vấn đề, đội trưởng."
Vừa thấy hai chữ "đội trưởng", ánh mắt Tần Dư Kiều Lục Hi Duệ khác hẳn đây, thêm vài phần kính nể. Sau đó, bé Lục Hi Duệ, hì hì hỏi: "Hi Duệ, đây là mới của ?"
Gương mặt Lục Hi Duệ lập tức đỏ bừng: "Không... , chị là chị Dư Kiều."
Cậu bé tiếp: "Em chào chị Dư Kiều, em là Nhan Thư Đông."
Khi Nhan Thư Đông rời , Lục Hi Duệ nhỏ với Tần Dư Kiều: "Thư Đông là bạn nhất của em, cũng giống em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-37.html.]
Thực là một vấn đề hổ vui, cộng thêm Lục Cảnh Diệu đang bên cạnh, Tần Dư Kiều đành kéo tay Lục Hi Duệ, đổi đề tài: "Hóa Hi Duệ là đội trưởng đó nha."
Lục Hi Duệ gãi đầu, tai đỏ hồng lên.
lúc , Lục Cảnh Diệu khẽ : "Đội trưởng của bọn nhỏ tháng mới gãy chân, Hi Duệ là đội trưởng tạm thời thôi."
Lục Hi Duệ: "..."
Tần Dư Kiều: "..."
Một tiếng huýt chợt vang lên, huấn luyện viên của hai đội sân, huýt còi gọi các thành viên của đội tập hợp, Lục Hi Duệ chạy đến cạnh vị huấn luyện viên của đội . Tuy Lục Cảnh Diệu Hi Duệ chỉ là đội trưởng tạm thời nhưng Tần Dư Kiều vẫn cảm nhận Lục Hi Duệ dáng đội trưởng, nhất là khi trận đấu chuẩn bắt đầu, bé tập trung 11 thành viên chính thức và 12 thành viên dự thành một vòng tròn, hô to cố lên khích lệ sĩ khí.
Tần Dư Kiều khán đài quan sát, lòng đầy xúc cảm, ngay lúc , cô cảm nhận Lục Hi Duệ xoay đầu , cô vẫy tay chào bé, con trong tình huống tâm trạng kích động thường những hành động vô cùng ngớ ngẩn, Tần Dư Kiều cũng thế, cô dậy vẫy tay hét to: "Hi Duệ cố lên."
Vì ở đây ít ông bố bà mang tâm trạng xúc động thế , thậm chí ông nội của bé nào đấy đem theo cả một lá cờ to, tính hành động của cô gì quá khích, nhưng so với Lục Cảnh Diệu đang bình tĩnh xem thì cô phần nổi bật.
Tần Dư Kiều gượng : "Hi Duệ thật sự tuyệt."
Lục Cảnh Diệu cũng liếc mắt con trai đang chạy sân thi đấu, từ chối cho ý kiến, chỉ mỉm . Tuy nhiên, vẻ mặt của gần như khắc lên mấy chữ: "Đấy là do dạy dỗ ."
Hai mươi phút , khi kết thúc hiệp đấu đầu tiên, cả hai đội đều ghi một bàn thắng. Tuy bàn thắng bên đội của Hi Duệ do bé ghi bàn, nhưng bé cũng vui mừng ôm chúc mừng đồng đội của .
Từ thời điểm bóng lăn bánh, Tần Dư Kiều quan sát cực kỳ cẩn thận, nếu đường bóng Hi Duệ phối hợp chặn đường, đồng đội của bé cũng thể đá .
Khi còn ở Anh quốc, Tần Dư Kiều xem ít trận bóng, khi thi đấu, vấn đề quan trọng nhất chính là sự phối hợp và đoàn kết, tránh việc tham giữ bóng mà đánh mất cơ hội. Nên khi cô thấy Hi Duệ bỏ qua cơ hội lên bóng của mà phối hợp với đồng đội, cô cảm thấy vui mừng kiêu ngạo.
Đứa bé Lục Hi Duệ luôn cô cảm thấy tự hào, tuy Tần Dư Kiều lấy tư cách gì mà kiêu ngạo nhưng đôi khi con thể khống chế cảm xúc của , đừng chi là tìm hiểu nguyên nhân đến từ , cô thậm chí còn suy nghĩ xem của Lục Hi Duệ là ai. Nếu cô gái còn sống đời , bỏ rơi một đứa trẻ ưu tú như thế, bé đến giờ vẫn gặp của .
Có bé với cô, gặp , tuy tròn méo .
Lục Cảnh Diệu nghiêng đầu Tần Dư Kiều, vẻ mặt cũng đổi, đưa cho cô một cai nước, : "Đang trong giờ nghỉ, cô đưa cho Hi Duệ uống chút nước ."