Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-07-28 23:29:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường trở về, Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu cãi ỏm tỏi. Cô trách Lục Cảnh Diệu nên vô trách nhiệm mà để Hi Duệ cho Lục Nguyên Đông đưa về như thế.

Sau đó Lục Cảnh Diệu lập tức châm biếm: “Anh vẫn còn trách nhiệm hơn em đấy. So với việc em quan tâm đến Hi Duệ bảy năm, chỉ lơ là mấy tiếng thì là gì?”

Tần Dư Kiều tức giận đến phát run: “Đó là do em mất trí nhớ, em… nhớ nổi.”

, em nhớ nổi, em mất trí nhớ, về tình thể tha thứ…” Lục Cảnh Diệu lành lạnh : “Nhớ rõ mối tình đầu, nhớ rõ nụ hôn đầu, quên con trai và chồng , xem đầu óc cũng em lựa chọn, cũng quên gì để thể trốn tránh trách nhiệm .”

Trốn tránh trách nhiệm, cái tội lớn quá. Tần Dư Kiều đầu ngoài cửa, cố gắng dằn lửa giận trong lòng.

Trong xe im lặng, một lúc Lục Cảnh Diệu nhẹ nhàng lên tiếng: “Em phản đối ?”

“Chồng? kết hôn với lúc nào nhỉ, đang chỉ trích vứt chồng bỏ con ?” Tần Dư Kiều đầu lạnh .

“Đã sinh con cho , coi là chồng ?” Giọng điệu của Lục Cảnh Diệu thản nhiên, nhếch miệng , “Sao nỡ chỉ trích em chứ? Nếu như em mất trí nhớ, và Hi Duệ bây giờ… Thật còn dễ , lấy ai vợ mà chẳng , nhưng Hi Duệ thì khác, ruột chỉ một. Sau nếu kết hôn, nó thể tham gia tiệc cưới . Về chắc chắn Hi Duệ sẽ trở thành đứa trẻ kế cắt xén của ăn của mặc.”

Tần Dư Kiều thật sự hết nổi, đưa tay xoa trán, đó bật , bởi vì giọng điệu của Lục Cảnh Diệu nực . Cô Lục Cảnh Diệu : “Lục Cảnh Diệu, đôi lúc em thấy chiếm món hời mà còn khoe mẽ.”

“Chiếm món hời mà còn khoe mẽ? Rõ ràng chiếm món hời là em đấy.” Lục Cảnh Diệu Tần Dư Kiều cũng giận mà còn , vui vẻ nhếch khóe miệng, nghiêng sang: “Coi như chiếm món hời, nhưng em xem món hời đó là gì. Một tiếng là ai van xin nhanh lên chút hả?”

Cũng chỉ Lục Cảnh Diệu mới thể những lời khiến cô tức buồn , Tần Dư Kiều thèm để ý đến nữa. Cho đến khi xe dừng chung cư Nhã Lâm, cô xuống xe, Lục Cảnh Diệu đột nhiên nhấn nút khóa bộ cửa xe và cửa kính .

Tần Dư Kiều há mồm, hiểu rõ ý đồ của Lục Cảnh Diệu, nhịn khẽ quát lên, “Lục Cảnh Diệu, chịu yên hả?”

Lục Cảnh Diệu để ý tới Tần Dư Kiều, chỉnh ghế lái phụ của Tần Dư Kiều , Tần Dư Kiều dậy, Lục Cảnh Diệu đè lên cô…

Trên xe một chiếc gối ôm, bình thường Hi Duệ ôm ngủ, lúc tiến , Lục Cảnh Diệu dùng nó đệm Tần Dư Kiều luôn.

Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Cảnh Diệu thói quen t.ì.n.h d.ụ.c thật đáng sợ, lúc nhất định . Thế mà Lục Cảnh Diệu còn cố cãi: “Kiều Kiều, em những tật của đều do em gây ?”

“Em , em yêu cầu nghiêm khắc lắm, nhất định cương cứng bất cứ lúc nào, cho em sử dụng lúc nơi…”

“Im miệng.” Tần Dư Kiều nổi nữa, nhưng càng là những lời phụ nữ lọt tai càng như xuân dược, đều khiến cơ thể khô cằn của nam nữ bùng cháy như củi khô.

Mà mùa đông là mùa thích hợp để tình, tựa như tóc mùa đông dễ tĩnh điện, cơ thể mùa đông cũng dễ phát điện.

Một giờ , Lục Cảnh Diệu xem như kết thúc trong vội vã, hơn nữa bởi vì địa điểm hạn nên cô và Lục Cảnh Diệu thể phát bất kỳ âm thanh gì trong gian chật hẹp đó. Hai chỉ thể thở gấp, toát mồ hôi vì hưng phấn, tim đập nhanh hơn và kiềm nổi sự run rẩy của cơ thể.

Bây giờ mặc dù đang ở trong xe nhưng dù cũng là gian cá nhân, cho nên khi Lục Cảnh Diệu ghé : “Kiều Kiều, kêu lên , xe cách âm đấy.” Tần Dư Kiều thật sự thể tiếp tục đè nén và che giấu xúc cảm của nữa.

Trái ngược với lúc l..m t.ì.n.h kìm nén kích thích một tiếng , l..m t.ì.n.h thể buông thả tất cả khát vọng trong thể, cho dù là cô là Lục Cảnh Diệu, đều thuận theo dục vọng nguyên thủy nhất mà ôm chặt lấy đối phương.

“Kiều Kiều, em cứ lên tinh thần , mong cuối năm nay thể công khai mối quan hệ của chúng .”

Chỉ còn một tháng nữa là tới cuối năm, Tần Dư Kiều lắc đầu: “Không , nhanh quá.”

“Nhanh quá?" Lục Cảnh Diệu thả chậm tốc độ, chỉ chà xát bên ngoài, chịu tiến .

Sau đó Tần Dư Kiều khó chịu đến sắp : “Sao xa đến …”

Lục Cảnh Diệu thật sự nỡ Tần Dư Kiều , bắt đầu di chuyển eo , cuối cùng hai lên đỉnh gần như cùng một lúc. Sau khi vệ sinh sạch sẽ, Lục Cảnh Diệu còn định đưa Tần Dư Kiều lên tầng, Tần Dư Kiều từ chối: “Chắc Hi Duệ về đến nhà .”

Lục Cảnh Diệu gật đầu, lúc Tần Dư Kiều xuống xe, cô còn kéo ôm hôn. Thật thái độ nhận sai của Hi Duệ di truyền từ Lục Cảnh Diệu.

“Kiều Kiều, em giận ?”

Tần Dư Kiều lắc đầu: “Không.” Lúc đang định mở cửa xuống xe, Lục Cảnh Diệu giữ chặt, đó tiếp tục kiểm điểm: “Kiều Kiều, cũng hiểu nóng vội, nhưng ba mươi tư tuổi . Em còn trẻ, chỉ hai mươi sáu, chẳng qua chỉ mất trí nhớ phủi m.ô.n.g chạy lấy mà thôi…”

“Lục Cảnh Diệu, thể đừng bộ như thế nữa ?” Tần Dư Kiều đẩy Lục Cảnh Diệu: “Em , em chỉ…”

“Chỉ quỵt nợ …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-64.html.]

“Lục Cảnh Diệu, nếu buông tay, em sẽ giận thật đấy.” Tần Dư Kiều cao giọng.

Sau đó Lục Cảnh Diệu liền buông tay , yên lặng vén tóc tai cho cô: “Không ôm em nữa, em lên , chúc ngủ ngon.”

Tần Dư Kiều thật sự dở dở : “Chúc ngủ ngon.”

***

Đàn ông nhạy cảm với một việc, lẽ liên quan đến việc nhận các loại các kiểu giáo dục từ khi còn là thằng nhóc cho đến lúc trưởng thành đàn ông, cho nên trong một việc, càng dễ dàng tưởng tượng và mơ mộng hơn.

Từ lúc xe dừng trong bụi cây nhà cho đến khi Tần Dư Kiều xuống xe, Lục Nguyên Đông thời gian hiển thị di động, tổng cộng bốn mươi lăm phút.

Trong bốn lăm phút , nghĩ đến nhiều khả năng.

theo từng giây từng phút trôi qua, bộ khả năng cứ giảm dần, cuối cùng chỉ còn một khả năng mà đáy lòng thừa nhận nhất.

Về phần cảm nhận của , vốn là giận sôi gan, đó thì , ngọn lửa trong lòng nguôi dần, ngay cả trái tim đang đập trong lồng n.g.ự.c cũng lạnh dần .

Giang Hoa may mắn.

may mắn chỗ nào chứ, ông trời trêu đùa bao nhiêu .

***

Lúc Tần Dư Kiều tắm rửa, chuông cửa vang lên ngừng. Cô vốn tưởng là Lục Cảnh Diệu nên cố tình cọ rửa thật chậm mới mở cửa, kết quả bên ngoài là Lục Nguyên Đông.

Tần Dư Kiều khó xử, ở cửa mời Lục Nguyên Đông , gượng: “Nguyên Đông, chuyện gì ?” Tần Dư Kiều cảm thấy khi chuyện với Lục Nguyên Đông, giọng điệu của càng lúc càng khuôn cách trưởng bối. Ngẫm cô còn coi như đối tượng xem mắt mà cô thiện cảm.

Lục Nguyên Đông bên ngoài liếc gian phòng của cô, hờ hững : “Không em ốm ? Anh tới đây xem thế nào.”

Thật Lục Nguyên Đông những lời , Tần Dư Kiều hiểu rõ. Sao địa chỉ của cô chứ?

Nếu như cô đoán nhầm, Lục Nguyên Đông theo dõi xe của Lục Cảnh Diệu, cộng thêm giọng điệu của , tuy lạnh nhạt nhưng cô vẫn nhận vẻ trào phúng.

“Vậy ư? Phiền quá, nhưng em khỏe hơn nhiều, cảm ơn quan tâm.” Tần Dư Kiều ngẩng đầu Lục Nguyên Đông, “Có điều muộn , em thể mời uống . Tạm biệt.”

Lục Nguyên Đông đưa tay chống cánh cửa, “Kiều Kiều, đừng vội đuổi , còn xong .”

Lúc Lục Nguyên Đông , tuy mang nụ mặt nhưng Tần Dư Kiều cảm thấy sự đ.â.m chọc mà che giấu trong nụ đó thì khỏi cũng tức giận. phá vỡ mối quan hệ, mỉm : “Anh gì, .”

Lục Nguyên Đông: “Không mời một lát ?”

Tần Dư Kiều với vẻ áy náy: “Xin , nhà bừa bộn.”

Lục Nguyên Đông miễn cưỡng, tay vẫn chống cửa, cứ như phòng cô sẽ đóng cửa bất cứ lúc nào. Bàn tay chống cánh cửa của trắng nõn mà sạch sẽ, phía còn phảng phất mùi khói.

“Kiều Kiều, xin , nhận em chính là cô gái năm đó.”

“Người xin là em mới đúng, Giang Hoa đánh cho một trận.”

“Dư Kiều, nghĩ em nên hiểu vì xin chứ?” Lục Nguyên Đông thẳng cô, .

“Vậy việc gì, em cũng nhận ?” Tần Dư Kiều cố gắng ngắn gọn, “Nguyên Đông, em thật sự nghỉ ngơi, chuyện gì ngày mai hẵng .”

“Kiều Kiều…” Lục Nguyên Đông ý định rời , thậm chí ánh mắt của còn chăm chú làn da lộ ngoài áo ngủ của Tần Dư Kiều. Sau đó ngón tay đặt cửa trắng bệch như sắc mặt , tạm dừng vài giây, tiếp: “Kiều Kiều, thật hỏi… Chúng còn thể tiếp tục nữa ?”

Tần Dư Kiều vốn sửng sốt, đó quả quyết : “Không thể.”

Câu trả lời như trong dự liệu, điều vẫn cảm thấy trái tim siết chặt. Lục Nguyên Đông cũng hiểu bây giờ rời mới là lựa chọn chính xác nhất, nhưng vẫn cam lòng. Nhìn thẳng ánh mắt kiên quyết của Tần Dư Kiều, thậm chí tìm dũng khí chuyện với cô.

Trước , còn thể thoải mái trò chuyện đùa giỡn với cô, hề lúng túng như giờ.

Bỗng nhiên đầu óc xoay chuyển, thể Kiều Kiều và chú sáu của chỉ chuyện đơn thuần trong bốn mươi lăm phút thôi, ngọn lửa tắt ngóm trong lòng như bùng cháy trở , Lục Nguyên Đông hỏi câu cuối, “Kiều Kiều, em với chú sáu của thế nào ?”

Loading...