Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-07-28 23:29:38
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Cảnh Diệu rằng nửa đêm mơ thì giấc mơ sẽ trái sự thật, Tần Dư Kiều cảm thấy nửa đêm mơ thì giấc mơ mới chân thực. Bản tỉnh dậy từ giấc mộng mà còn thấy bàng hoàng, thể thích ứng đang ở , suýt nữa khiến cô sinh ảo giác ngoài cửa sổ là Maldives trời xanh cát trắng, mà là Edinburgh tuyết trắng mây hồng trong mơ.
Cô mơ thấy "Quả Quả", "Quả Quả" trong mơ hề vui vẻ.
Trong mơ, cửa sổ phong cách châu Âu phủ lớp khí trắng xóa lạnh lẽo, như sương mù bám thủy tinh.
Trong phòng treo một bức tranh sơn dầu,"Quả Quả" cửa sổ dòng xe như nước lầu. "Quả Quả" mặc bộ quần áo thể thao rộng thùng thình màu hồng nhạt, lưng cô là một chiếc nôi, bên trong một bé trai đang ngủ yên. Căn phòng tĩnh lặng, thấy âm thanh của con lắc đồng hồ.
Theo từng tiếng đưa qua đưa của con lắc đồng hồ, Tần Dư Kiều cảm nhận nỗi bi thương sâu sắc. Cô nghĩ, nỗi bi thương là của "Quả Quả", nhưng nỗi bi thương trong mơ như khắc sâu tận xương tận tủy cô. Tần Dư Kiều thể thở nổi. Bất chợt đứa trẻ sơ sinh bỗng ré lên, vang dội như ....
Sau đó cô thấy "Quả Quả" lo lắng hốt hoảng xoay , Tần Dư Kiều tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Hình ảnh cuối cùng mà cô thấy là khi "Quả Quả" xoay , cửa sổ đọng sương xuất hiện bốn chữ do "Quả Quả" dùng ngón tay .
"Lục Sáu, đồ khốn!"
....
Sau khi tỉnh , Tần Dư Kiều cửa sổ bằng kính, trần nhà, Lục Cảnh Diệu đang ôm cô ngủ. Cô chằm chằm Lục Cảnh Diệu, lâu, đó Lục Cảnh Diệu tỉnh dậy trong ánh chòng chọc của cô.
Lục Cảnh Diệu hé mắt , bàn tay đặt eo cô kéo cô gần hơn. Sáng sớm, cùng tỉnh dậy còn vật cứng ngắc đang đặt đùi của cô .
Cô kể cho Lục Cảnh Diệu về giấc mơ của , Lục Cảnh Diệu như ăn vạ: "Tại thể đối xử với em chứ..."
Lục Cảnh Diệu , mặt cô hỏi: "Vậy cho ... trong mơ ăn em em ăn ?"
Tần Dư Kiều bực bội đẩy Lục Cảnh Diệu .
"Hay là đánh em?" Lục Cảnh Diệu một giải thiết khả thi nhất. Một lúc , đột nhiên vươn cánh tay trắng như ngọc của mắt Tần Dư Kiều, "Nhìn thấy ?"
"Thấy cái gì?" Tần Dư Kiều nhịn hét lên.
Không mới thức dậy , Lục Cảnh Diệu vẫn khôi phục khí thế thường ngày, thoạt còn vẻ vô hại, cho nên còn giống tổn thương hơn cả cô.
"Nhìn kỹ một chút... đừng ở phía , xuống một chút. Mắt em để đỉnh đầu , thấy đó hai dấu răng àh?"
Tần Dư Kiều: "..."
"Đó là do đây em hành hạ mà để ." Lục Cảnh Diệu đưa cánh tay gần thêm chút nữa, "Không tin em cắn thêm phát nữa, chắc chắn dấu răng trùng khớp ."
Tần Dư Kiều thật sự cầm lấy cánh tay Lục Cảnh Diệu, mở to hai mắt kỹ, lạnh: "Lục Cảnh Diệu, xác định hai dấu sẹo nhỏ do đây thủy đậu mà để đó chứ?"
"Bệnh thuỷ đậu?" Lục Cảnh Diệu lật lên Tần Dư Kiều, ép Tần Dư Kiều thở nổi, "Em cảm thấy giống từng thủy đậu ?" Nói xong cúi đầu xuống, cả khuôn mặt đều tiến trong chăn.
Tần Dư Kiều đá mặt Lục Cảnh Diệu, giọng run rẩy: "Anh... gì thế?"
Lục Cảnh Diệu như con mèo ăn vụng, môi mỏng khẽ mấp máy: "Làm chút chuyện để em quên giấc mơ tối qua. Muốn gán tội thì sợ gì lý do, nếu em đổ chuyện trong giấc mơ tối qua lên đầu , thật sự oan uổng..." Nói xong, Lục Cảnh Diệu đè hai chân Tần Dư Kiều , tiếp tục hành động .
Tần Dư Kiều cảm thấy tim đập thình thực, mặt nóng hừng hực, lòng bản tay cũng bắt đầu rịn mồ hôi nóng. Khi cô cảm nhận sự tiếp xúc của đầu lưỡi Lục Cảnh Diệu thì cơ thể run lên bần bật, nhắm mắt nóng nảy : "Được , , oan, oan... Em oan , ?"
Cuối cùng Lục Cảnh Diệu cũng chịu ngẩng đầu lên, khóe miệng mở , môi đọng chất lỏng trong suốt. Tần Dư Kiều mặt , một lúc im lặng, Lục Cảnh Diệu mặt cô đối diện với , để cô mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-70.html.]
"Kiều Kiều, đừng giận nữa ? Khó khăn lắm chúng mới ngày hôm nay, Duệ Duệ cũng thấy chúng ngày ngày lạnh mặt với đúng ?"
"Em giận, em chỉ khó hiểu mà thôi." Tần Dư Kiều thích thẳn thắn với khác, nhân cơ hội hết những gì trong lòng, "Anh hiểu em..."
"Anh hiểu em về mặt nào?" Lục Cảnh Diệu nhéo eo của Tần Dư Kiều, bẻ ngoặt lời cô, "Chảnh chọe, sĩ hiện hão, thông minh liền tự cho là thiên tài. Tham lam, nổi cáu, thích cứng chỉ thích mềm. Lúc lên cơn thì nhất định dỗ dành, dỗ như nè..." Lúc Lục Cảnh Diệu "dỗ như nè", còn cố ý cọ cọ hai .
Tần Dư Kiều thật sự phát bực: "Những điều ... đều là khuyết điểm."
"Không là khuyết điểm." Lục Cảnh Diệu lời ngon tiếng ngọt chút úp mở, "Nếu là phụ nữ khác thì tật là khuyết điểm, nhưng với em là là ưu điểm. Em hạnh phúc thế nào khi em mẩy với ." Nói xong, Lục Cảnh Diệu cọ xát, đôi tay từ từ chuyển đến nơi mềm mại nhất của cô, cảm xúc thật dễ chịu.
Tần Dư Kiều chịu nổi liền : "Trước tiên thể để em hết ?"
"Được, em ." Lục Cảnh Diệu hôn Tần Dư Kiều cầm lọn tóc đen vai cô lên hít hà, "Anh thích cùng em đến một nơi kín đáo tâm tình."
"..." Nhất thời Tần Dư Kiều nên mở miệng thế nào, dừng một chút mới : "Anh cũng em trí nhớ trong hai năm, em cũng hai năm đó xảy chuyện gì, nhưng mà chắc chắn giấu em một vài chuyện. Em tin chuyện chúng yêu say đắm ở Edinburgh cho lắm..."
Tần Dư Kiều xong, Lục Cảnh Diệu liền im lặng, đó mân mê tóc cô đến mức rối bù, giống như tâm trạng rối rắm của nào đó.
"Đương nhiên... em đúng." Lục Cảnh Diệu mở miệng, giọng dè dặt và trang nghiêm, còn ẩn chứa vẻ thương tiếc mà Tần Dư Kiều phát hiện , " mà Kiều Kiều, nếu em là , trong thời gian bảy năm ở đây, nếu chỉ thể nhớ về quá khứ, thì em sẽ giống thôi, chỉ nghĩ đến những chuyện ngọt ngào."
Đột nhiên Tần Dư Kiều những lời của Lục Cảnh Diệu cho mềm lòng, "Nếu như mà em ... những hồi ức vui..."
Lục Cảnh Diệu đầu, sắc mặt bình thường trở : "Đơn giản chỉ là cãi . Chắc em cũng đoán , mỗi cãi đều thể thắng , cho nên nào em cũng giận đến nỗi giậm chân. Giống như Duệ Duệ chơi game, Angry bird gì đó ý, rõ đầu rơi m.á.u chảy mà vẫn tấn công . Lần cuối cùng em liền bỏ nhà mà , em lúc đó vì tìm em mà suýt nữa lấy bằng nghiệp ? Trước đây cũng với em, năm đó tất cả thông tin em cho đều là giả... Còn Hi Duệ, chắc em thời kỳ khó chịu nhất của trẻ nhỏ chính là mấy ngày đó nhỉ? Chính là mấy ngày cai sữa đó, vô cùng cực nhọc vất vả..."
"Được." Tần Dư Kiều đối diện Lục Cảnh Diệu, "Vất vả cho ."
Lục Cảnh Diệu gì nữa.
Tần Dư Kiều cúi đầu, vươn tay ôm cổ Lục Cảnh Diệu, cằm thì cọ cổ đàn ông , giọng mềm hẳn xuống, "Em băn khoăn chuyện hai năm đó nữa, nhưng cho phép lừa em, nếu lừa em..."
Lục Cảnh Diệu thuận tay ôm Tần Dư Kiều lòng, quyết định với Tần Dư Kiều: "Dựa lương tâm mà , bây giờ đối xử với em ..."
Giọng của Tần Dư Kiều vốn nhẹ nhàng, chìm trong hũ mật của Lục Cảnh Diệu, gục vai Lục Cảnh Diệu cất mấy lời tựa như sa tanh, trơn mềm, còn mang vẻ nũng nịu: "Nào , cả ngày chỉ giận em. Hơn nữa thể trả giấy tờ cho em ? Anh tin tưởng em, em mà tình cảm với ..."
Lục Cảnh Diệu cảm thấy như móng vuốt của con mèo đang cào trong lòng , đáy lòng nơi nào đó rệu rã sụp đổ, cỏ dại mọc lan tràn. May mà đủ bình tĩnh, nghĩ nghĩ : "Đương nhiên sẽ trả giấy tờ cho em, mặc dù biểu hiện hôm nay của em , nhưng mà vẫn trong thời gian quan sát. Đến khi nào khảo sát xong xuôi, tất nhiên sẽ trả hết giấy tờ cho em."
Sau đó Lục Cảnh Diệu đưa ví dụ: "Em cũng là giám đốc, thời gian nhân viên thực tập, em cho đó thông qua kỳ thử vì chỉ vì một hôm nào đó đó hứng lên thành công việc ?"
Lời của Lục Cảnh Diệu ý tứ rõ ràng, khích lệ Tần Dư Kiều từ nay về đều lời và đáng yêu như bây giờ, nhưng điều kiện cũng lâu. Một giây , Tần Dư Kiều liền đẩy Lục Cảnh Diệu , bước xuống giường.
***
Sáng nay Lục Hi Duệ buồn bực, vì chị Dư Kiều ngủ bên cạnh nó, dùng chân đá chăn, từ từ bò xuống giường.
Lúc Lục Hi Duệ phòng khách, Tần Dư Kiều đang cắm bó hoa do một da đen mang tới, thấy vẻ mặt khó chịu của Hi Duệ, cô , "Chào buổi sáng, Duệ Duệ."
Hi Duệ chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi, đến mặt Tần Dư Kiều: "Chị Dư Kiều, chị gọi em dậy?"
Mặt Tần Dư Kiều ửng đỏ, đúng lúc , Lục Cảnh Diệu tới: "Không chị Dư Kiều của con sợ đánh thức con ?"
"A..." Lục Hi Duệ , ngẩng đầu với Lục Cảnh Diệu, "Ba ơi, hôm nay chúng chơi đây?"