Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 75
Cập nhật lúc: 2025-07-28 23:29:51
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Cảnh Diệu đưa tay ôm lấy mu bàn tay của cô, ý bảo cô đừng vội.
Sau đó phá vỡ sự im lặng là Tư Miêu: "Như là cuộc tình Maldives ?!"
"Thật ?" Lục Gia Anh lập tức tiếp lời, nghĩ lời thoại , "Duyên phận đúng là kỳ lạ. , Dương Nhân Nhân?"
Khoé miệng Dương Nhân Nhân khẽ cong lên, Tần Dư Kiều, trong lòng lo lắng Dư Kiều vì giận dỗi nên mới chấp nhận yêu Lục Cảnh Diệu. Có điều bây giờ thể hỏi thẳng, thiết Dư Kiều, "Kiều Kiều, thật ?"
"Là thật." Lục Cảnh Diệu trả lời Tần Dư Kiều, nở nụ nhẹ tênh. Anh ngờ Tần Dư Kiều thể to gan đến mức công khai mối quan hệ , nhưng nghĩ cũng gì lạ. Mặc dù bây giờ tính tình của cô chín chắn hơn nhiều, nhưng dù vẫn là "Quả Quả", cô bé nhiệt tình to gan đó.
Lục Cảnh Diệu đưa mắt , diện mạo tuấn nhã, đáy mắt ẩn chứa ý , thoáng thận trọng cao quý. Hơn nữa, kéo tay Tần Dư Kiều vô cùng mật mờ ám, nắm bàn tay cô với : "Những ngày em và Dư Kiều cùng du lịch Maldives, bọn em chuyện hợp, mà em cũng cố gắng, vì cuối cùng cô cũng cảm động."
Lục Cảnh Diệu xong, mặt Tần Dư Kiều lập tức đỏ bừng. Lúc , Hi Duệ cũng tham gia hàng ngũ lừa gạt : "Có con nhân chứng."
"Vậy em thấy những gì nên thấy ?" Đỗ Tư Miêu mới xong lập tức le lưỡi, sai .
Lục Hi Duệ lắc đầu, nhóc nhỏ tuổi như hiểu lời Đỗ Tư Miêu : "Lúc nào chị Dư Kiều cũng chơi với em, buổi tối còn ngủ với em."
Thật Lục Hi Duệ giải thích còn , giải thích xong, lời đùa bóc mẽ. Tần Dư Kiều đỏ mặt bảo Lục Hi Duệ chỗ cô, ôm nó lên đùi . Trước mặt một , thể che giấu sự lúng túng của cô.
"Ha ha...." Lục Nguyên Đông bật , Lục Dư Kiều, với giọng điệu cà lơ phất phơ, "Chuyện với Kiều Kiều thành chì chiết điên, bây giờ cũng yên tâm. Hơn nữa, lẽ một việc thì ? Thành hai duyên đến với ."
Mấy lời của Lục Nguyên Đông phá nát mối quan hệ giữa cô và . Thật chuyện cũng gì, chẳng qua mặt Vương Bảo Nhi thế đúng là bận tâm đến tâm trạng của con gái , Tần Dư Kiều nhếch khoé miệng.
"Chuyện gì ." Đỗ Tư Miêu đảo tròn mắt, là một cao thủ điều chỉnh bầu khí, hì hì với Dương Nhân Nhân: "Bác, bác se nhầm nhân duyên, sai lầm của dây uyên ương, mà sai lầm ở chỗ uyên ương tìm tình yêu của đời . Bây giờ chị Bảo Nhi và Nguyên Đông, chị Dư Kiều và nhỏ thành một đôi, con thấy tự dưng thêm một chị dâu và một mợ nhỏ, đúng là vẹn cả đôi đường."
Vẹn cả đôi đường, đúng là . Đỗ Tư Miêu dứt lời, đều mỉm . Tần Dư Kiều liếc Dương Nhân Nhân, bà vẫn còn rối rắm chuyện gì, suy nghĩ một chút lên tiếng: "Dì Dương, thật thì lúc con và Nguyên Đông xem mặt, con cũng cảm thấy chúng con chỉ thích hợp để bạn mà thôi, nhưng sợ lớn trách phạt, cho nên vẫn kết giao một thời gian. Bởi vì cho dì và bác trai nên hai hiểu lầm Nguyên Đông.... Con xin , hôm nay cơ hội còn xin dì, dì thể tha thứ cho con ?"
Dương Nhân Nhân: "...."
Lục Nguyên Đông: "...."
Vương Bảo Nhi: "...."
Ngay cả Lục Gia Anh cũng kinh hãi, Lục Cảnh Diệu thì bật . Những lời Tần Dư Kiều thật , thừa nhận khi Tần Dư Kiều , Dương Nhân Nhân sẽ cảm thấy áy náy với cô nữa, về cô thể thoải mái giao thiệp với nhà họ Lục . mà cô thể đừng tí Nguyện Đông Nguyên Đông nọ , cô thấy gọi như quá mật ?
Đây là lối thoát , Dương Nhân Nhân thể nào xuôi theo: "Mấy đứa , cứ giấu giếm như chứ? Chẳng lẽ dì ngang ngược như ?"
"Nếu hiểu lầm giải toả, chúng cùng chấp nhận kết quả vẹn cả đôi đường ." Lục Gia Anh vui vẻ hẳn lên, nút thắt trong lòng cũng tháo hơn nửa, "Mấy hôm dì nhận cái bàn mạt chược mới đặt ở nước ngoài. Kiều Kiều, Bảo Nhi, tối nay hai đứa chơi mạt chượt với dì chứ?"
Vương Bảo Nhi ngẩng đầu Nguyên Đông: "Cháu chơi."
"Không , bảo Nguyên đông dạy." Lục Gia Anh tươi rói, đó lấy Lục Dư Kiều ví dụ, "Lần Dư Kiều cũng chơi, lão Lục mới dạy một chút, về dì còn học hỏi cô đấy."
"Cô Tần là thông minh, cháu ngốc, sợ học nổii." Vương Bảo Nhi .
Thầm kêu trong lòng, Lục Gia Anh tự trách đầu óc, cái gì mà chứ. Lần Tần Dư Kiều vẫn còn là con dâu sắp cửa của Dương Nhân Nhân mà. Cười gượng hai tiếng, liếc sắc mặt của Nguyên Đông, thấy gì khác thường cả. Có lẽ như những gì Tần Dư Kiều , chính xác hai đứa duyên với , thích hợp bạn bè hơn.
Lục Gia Anh bảo giúp việc chuẩn , đầu : "Bàn mạt chược ở phía phòng khách, chúng qua đó ."
Vương Bảo Nhi vẫn rụt rè, Dương Nhân Nhân thấy hết, dịu dàng : "Không , đều là một nhà cả, vui là chính thôi. Thua cứ tính cho Nguyên Đông là ."
Lục Nguyên Đông cũng mở miệng: "Còn đây."
***
Lục Gia Anh đặt một chiếc bàn mạt chược tự động bằng gỗ theo phong cách châu Âu từ nước ngoài, kèm với bàn còn bốn chiếc ghế màu đỏ bằng gỗ cũng theo phong cách châu Âu. Lục Cảnh Diệu kéo ghế cho Tần Dư Kiều , thì chiếc ghế đẩu khắc hoa bên cạnh.
lúc , Lục Hi Duệ cũng kéo một cái ghế , tươi đặt cái ghế bên cạnh Tần Dư Kiều: "Chị Dư Kiều, để em dạy chị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-75.html.]
Mọi đều Lục Hi Duệ chọc , Dương Nhân Nhân thấy , trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Nghiêng đầu liếc con trai và Vương Bảo Nhi, cũng là đôi trai tài gái sắc, nhưng vẫn còn tiếc nuối, điều đời thể tất cả.
"Ai là nhà cái ?" Lục Nguyên Đông mở miệng.
Lục Cảnh Diệu , Vương Bảo Nhi, : "Không cô Vương mới chơi , mới chơi may mắn, hai đứa nhà cái ."
Lục Nguyên Đông gì nữa.
"Người mới chơi may mắn, hình như đúng thật." Lục Gia Anh cũng chen , "Lần Dư Kiều bốc bài, lão Lục giúp một tay, thuần một sắc, bính bính hồ, nhà cái đáy biển mò kim, loáng cái ăn hết mấy vạn của mấy bà già ."
Lục Gia Anh xong im bặt. Bà cứ bàn mạt chược thì đầu óc liền hưng phấn, lung tung hệt như Miêu Miêu.
Lục Nguyên Đông nở nụ . Máy sưởi ở phòng còn ấm hơn phòng khách, Vương Bảo Nhi cởi áo khoác, tự tay cầm lấy đưa cho giúp việc.
Tần Dư Kiều mấy lời lừa xong, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Khi bàn mạt chược tự động phát xong bài, cô đang suy nghĩ nên đánh như thế nào thì Hi Duệ tựa cô: "Chị Dư Kiều, chị chỉnh bài ."
***
Có lẽ do may mắn, Vương Bảo Nhi mở đầu thắng khá khẩm, nhưng đó Lục Cảnh Diệu đánh hộ, một ván "Thiên hòa và giang thượng hoa", lấy hết tiền cô và Lục Hi Duệ thua, đó còn thắng hai ván liên tiếp.
Lục Cảnh Diệu cứ đánh thắng mãi nên rút lui, lên : "Tư Miêu, cháu chơi , Duệ Duệ buồn ngủ , bọn chú về."
Lục Hi Duệ nào buồn ngủ, đang hăng say xem bài mà. Nó liếc chị Dư Kiều nhấc mông, lên tạm biệt: "Bác cả, bác hai, Nguyên Đông và cô giáo Vương, em về đây ạ."
“Lão Lục thật là, nào thắng cũng chuồn." Lục Gia Anh trách mắng.
"Cô hai, cháu cũng đưa Bảo Nhi về đây." Lục Nguyên Đông cũng lên tiếng.
Đáng thương cho Lục Gia Anh nghiện mạt chược mà ai chơi cùng, với Dương Nhân Nhân: "Chị dâu, chị chơi với em đấy, để em gọi bà Lý và bà Trần nhà bên cạnh sang, chúng chơi tiếp một ván nữa."
Dương Nhân Nhân còn chuyện với Lục Gia Anh, lập tức gật đầu, với Lục Nguyên Đông: "Đông Đông, con đưa Bảo Nhi về , buổi tối bảo tài xế đến đón ."
"Vâng." Lục Nguyên Đông gật đầu, đó với Lục Cảnh Diệu: "Chú, chúng về thôi."
Lục Cảnh Diệu gật đầu. Lúc Tần Dư Kiều mặc áo khoác, cầm túi xách của cô. Vì Lục Hi Duệ chơi mạt chược đủ giỏi nên khiến chị Dư Kiều thua hai ván, nó áy náy và buồn bực.
Tần Dư Kiều mặc áo khoác đỏ dắt tay Lục Hi Duệ: "Duệ Duệ mới bảy tuổi thôi mà, bao giờ em lớn nhất định giỏi hơn ba."
Tâm tư của Tần Dư Kiều , Hi Duệ càng thêm đỏ mặt.
Tâm trạng Lục Cảnh Diệu cũng khá khẩm, lúc còn với Lục Nguyên Đông: "Có rảnh thì đưa cô Vương sang nhà chú chơi. Lần Dư Kiều mua nhiều quà lưu niệm lắm, cũng phần của hai đứa. Đáng tiếc hôm nay mang theo."
Đêm nay gió ở sơn trang Thính Tuyền lớn, quần áo của năm thổi bay kêu sàn sạt, Lục Nguyên Đông liếc Tần Dư Kiều : "Cảm ơn nhiều."
Tần Dư Kiều ngẩn , hiểu Lục Nguyên Đông cảm ơn cô. Bởi vì lạnh nên tay cũng tự nhiên kéo Lục Cảnh Diệu, : "Không gì, chuyện nhỏ thôi mà."
"Cảm ơn." Vương Bảo Nhi cũng cảm ơn, đó với Tần Dư Kiều, "Vậy và Nguyên Đông lên xe ."
Sau đó lên xe của . Bởi vì chỉ một hai con đường xuống núi nên hai chiếc xe chạy một một . Tần Dư Kiều liếc chiếc xe Lexus phía qua kính chiếu hậu, nhẹ nhảng thở . Cô dựa lưng xe, lấy điện thoại , mấy cuộc gọi nhỡ của Bạch Thiên Du.
Cuối cùng cũng khảo sát về .
Đường xuống núi cắt ngang đường Tứ Minh của thánh phố S. Lúc tới ngã tư, Lục Nguyên Đông vượt đèn đỏ chạy lên xe của Lục Cảnh Diệu .
Mưa nhỏ tí tách rơi, trong xe tĩnh lặng đến mức thể thấy tiếng bánh xe chạy con đường ẩm ướt. Lục Nguyên Đông bật nhạc, là một bài hát dân ca tiếng Anh, lả lướt mềm mại nhưng vô cùng cảm động.
Lục Nguyên Đông yên lặng lái xe, chớp mắt qua đèn đỏ, sắc đỏ chiếu bên trong xe. Lúc , Vương Bảo Nhi cúi , đánh bạo bò lên đùi Lục Nguyên Đông, gục háng .
Lục Nguyên Đông khước từ Vương Bảo Nhi phục vụ, chân thản nhiên đạp phanh giảm tốc độ xe. Vừa yên lặng lái xe, hưởng thụ cảm giác kích thích Vương Bảo Nhi mang đến cho .