Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-07-28 23:29:57
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Dư Kiều lấy khăn bông quấn quanh Hi Duệ ôm nó đến gương. Trong gương lập tức xuất hiện hai khuôn mặt nhiều điểm tương đồng.
"Duệ Duệ em xem, chỉ mặt em là đen thôi, em trắng mà." Tần Dư Kiều dừng một chút tiếp, "Cho nên em trắng .... Không đen...."
Mấy nhóc gì chú ý đến thể trắng , Hi Duệ Tần Dư Kiều nhắc nhở mới chú ý: " thật...."
Tần Dư Kiều khẽ ho hai tiếng: "Cho nên ai mặt em đen là do di truyền? Nếu thì em là bò sữa ? Di truyền em thành đen trắng."
Lục Hi Duệ cúi đầu, vẻ như đang suy nghĩ.
Lục Cảnh Diệu còn xổm đất, Tần Dư Kiều đến bò sữa thì phá lên, càng càng lớn tiếng, đó đầu với con trai : "Hi Duệ, ba thể chứng minh, con bò sữa."
"Vâng." Hi Duệ còn nhân cơ hội hỏi là ai như nữa, mà che giấu cảm xúc của , vươn tay ôm lấy bả vai Dư Kiều, quên với cô: "Cảm ơn chị Dư Kiều tắm cho em."
Tâm trạng phức tạp của Tần Dư Kiều giờ trở nên khó chịu sắp chết. Cô mặc đồ ngủ mới cho nó, đó sấy tóc cắt móng tay cho nó. Trên chiếc sofa ở phòng khách, Tần Dư Kiều cẩn thận cắt móng chân dài cho Hi Duệ .
Chân của Hi Duệ giống Lục Cảnh Diệu, chỉ kích cỡ một lớn một nhỏ mà thôi. Ngón thứ hai cũng dài hơn ngón cái, móng chân cũng bằng phẳng mà trơn bóng.
Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều cắt móng chân cho Hi Duệ, : "Hi Duệ, con tự cắt ."
Xem Lục Hi Duệ lời Lục Cảnh Diệu, lập tức theo lời , dáng với Dư Kiều: "Chị Dư Kiều.... Hay để tự em cắt ...."
Tần Dư Kiều xoa đầu Hi Duệ: "Duệ Duệ còn nhỏ, để chị cắt cho."
Sau đó Lục Hi Duệ liền an lòng, sang với Lục Cảnh Diệu: "Ba, con còn nhỏ...."
Lục Cảnh Diệu bên cạnh Tần Dư Kiều : "Con lên tiểu học , thế thật mất thể diện."
Lục Hi Duệ: "Con mới lớp một thôi mà, lớp chúng con một bạn đến ăn còn đút, bạn mới mất thể diện."
"Duệ Duệ gì cũng mất thể diện." Tần Dư Kiều cắt , đó ngẩng đầu lên, chỉ huy Lục Cảnh Diệu việc, "Anh chuẩn nước tắm cho em."
Lục Cảnh Diệu lặng lẽ dậy khỏi sofa, lúc đến bồn tắm nghĩ: Sao lúc đầu đặt bồn tắm cho hai nhỉ?
***
Sau khi Lục Cảnh Diệu rời , Lục Hi Duệ bắt đầu dán Tần Dư Kiều. Nó ngọt ngào : "Bao giờ em lớn em sẽ cắt móng tay cho chị Dư Kiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-77.html.]
Tần Dư Kiều hôn lên trán Lục Hi Duệ: "Duệ Duệ thật hiếu thảo."
Thành tích ngữ văn của Hi Duệ khá cao, cảm thấy Tần Dư Kiều dùng từ hiếu thảo đúng lắm, nhưng vì nghĩ từ khác nên hàng mày liền nhíu .
Tần Dư Kiều chợt cảm thấy bây giờ là cơ hội , ôm Hi Duệ lên đùi , sắc mặt Hi Duệ : "Duệ Duệ, em thích chị Dư Kiều em ?"
Lục Hi Duệ thở một , gật đầu. May là chị Dư Kiều bảo nó gọi chị là .
Sau đó Tần Dư Kiều mắc kẹt, suy nghĩ một chút hỏi Hi Duệ: "Duệ Duệ, em còn nhớ câu chuyện cổ tích chị Dư Kiều kể cho em máy bay ?"
Trên máy bay trở về thành phố S, Tần Dư Kiều kể cho Lục Hi Duệ câu chuyện mèo trắng mất trí nhớ. Câu chuyện đó nhiều tình tiết vô lí, kể cho Lục Cảnh Diệu , lập tức chê bai: "Truyện ‘Nghìn lẻ một đêm’ vô nghĩa nhàm chán còn lý hơn truyện của em. Em cho rằng Hi Duệ là đứa trẻ lên ba ? Mặc dù Hi Duệ là do em sinh, nhưng nó di truyền trí thông minh của . May mà em là biên kịch tác giả tiểu thuyết, nếu nhất định sẽ ném đá tới chết...."
Tần Dư Kiều cảm thấy bắt đầu từ câu chuyện cũng là cách , cho nên suy nghĩ , lúc máy bay cô kể cho Lục Hi Duệ câu chuyện “Tiểu Hắc Miêu tìm ” mà cô bịa . Thật tình tiết câu chuyện đơn giản, một con mèo tên là Tiểu Hắc Miêu tìm . Lúc mới tìm bởi vì Tiểu Hắc Miêu cho rằng cũng là mèo đeo như nên cứ tìm nhầm mãi. Sau đó của Tiểu Hắc Miêu là mèo trắng khôi phục trí nhớ, đương nhiên kết thúc hạnh phúc hai tìm . Tiểu Hắc Miêu tìm mèo trắng, sống hạnh phúc với mèo cho đến mai .
Lúc Tần Dư Kiều mới kể xong, Lục Cảnh Diệu bên lạnh một tiếng: "Con mèo trắng giỏi quá, mèo ba cũng thể sinh Tiểu Hắc Miêu. Có con mèo trắng tên là Maria ? Nó cũng thể sinh sản vô tính ?"
***
"Có nhớ ạ." Thật Lục Hi Duệ thích câu chuyện cho lắm, nhưng vẫn động viên cô, gật đầu một cái: "Chính là câu chuyện Tiểu Hắc Miêu tìm ạ."
" ." Tần Dư Kiều xoa đầu Hi Duệ, "Duệ Duệ thấy em và Tiểu Hắc Miêu giống ?" Tần Dư Kiều hồi hộp hỏi Hi Duệ. Đang lúc thì Lục Cảnh Diệu cũng từ phòng tắm, yên lặng lưng Hi Duệ, dường như đang chờ đợi câu trả lời của Hi Duệ cho cô. Đôi mắt đen nhánh của lấp lánh rực rỡ ánh đèn chói sáng.
"Làm em thể giống con mèo đó ...." Hi Duệ cúi đầu.
Tần Dư Kiều xoa đầu Lục Hi Duệ: "Chị Dư Kiều chỉ suy luận thôi."
"Cũng giống, đều là những đứa trẻ đáng thương." Đầu Lục Hi Duệ Tần Dư Kiều nâng lên, cho nên thể cúi xuống . Nó chỉ thể rũ mắt, "Con mèo...... trắng .... Sao nó mất trí nhớ thế?"
Tần Dư Kiều ích kỷ, cô cũng vì mất trí nhớ, nhưng cô xây dựng hình ảnh trong lòng Hi Duệ, cho nên suy nghĩ một chút : "Tiểu Hắc Miêu đói bụng, mèo trắng câu cá cho Tiểu Hắc Miêu ăn, đó cẩn thận.... rơi xuống hồ...."
"Thì là đầu ngấm nước." Hi Duệ , "Thật thú vị."
Hi Duệ vui vẻ, ánh mắt lóe chút nước, nhưng Tần Dư Kiều như thể ăn hoàng liên, bụng khó chịu như dời sông lấp biển. Không là đầu tiên, chỉ cần khơi gợi chuyện về với Hi Duệ, Hi Duệ vốn sáng sủa hoạt bát sẽ lập tức trở nên buồn rười rượi, còn vô cùng nhạy cảm.
Cho nên cô thật sự thể kéo dài thêm nữa. Tần Dư Kiều ngước mắt Lục Cảnh Diệu, gương mặt vẫn âm trầm, tỏ rõ thái độ nhưng cũng ngăn cản cô.
Tần Dư Kiều sờ tay Lục Hi Duệ, vẫn gì, tay chân cô bắt đầu run rẩy, nước mắt cũng lưng tròng, cổ họng như mắc xương cá. Một lúc lâu , Tần Dư Kiều mới run rẩy mở miệng, bởi vì cảm xúc trong lòng đang bùng nổ, nên giọng điệu giống như sắp : "Duệ Duệ.... Nếu như chị Dư Kiều chính là.... mèo trắng.... đầu ngấm nước thì ?"