Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-07-28 23:29:59
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Tần Dư Kiều cất giọng run rẩy, những giọt lệ trong hốc mắt trào dâng, đó nụ mặt Hi Duệ cũng cứng . Nếu như Tần Dư Kiều hỏi những câu hỏi kỳ cục để thăm dò phản ứng của nó, thì Hi Duệ vẫn cho rằng Tần Dư Kiều đang đùa.

Đây đầu tiên chị Dư Kiều mặt nó, phản ứng đầu tiên của Lục Hi Duệ là tự hỏi tại chị Dư Kiều , đó cảm thấy hình như chuyện chị Dư Kiều kể là chuyện đùa.

"Duệ Duệ.... Nếu như chị Dư Kiều chính là.... mèo trắng.... đầu ngấm nước thì ?"

Nếu như chị Dư Kiều chính là mèo trắng?

Nếu như chị Dư Kiều chính là ?

Chị Dư Kiều là ?

Thì của nó là chị Dư Kiều!

***

Thật khả năng tư duy của Lục Hi Duệ . Đôi khi lớn đặt giả thiết để thăm dò trẻ con, nó thể hiểu những lời của chị Dư Kiều, nhưng nó nên đón nhận thế nào....

Khi lớn đối mặt với những vần đề quá sức tưởng tượng, họ sẽ giả bộ ngu ngốc, sẽ trốn tránh, sẽ khéo léo che giấu sắc mặt và tâm trạng của , nhưng trẻ con thì như . Trong lòng chúng một con sư tử con, bình thường sư tử con sẽ ngủ im lìm, nhưng khi chúng gặp chuyện tức giận, khó chịu, bi thương.... thì chú sư tử con sẽ tỉnh giấc.

, dù Hi Duệ che giấu và khống chế tâm trạng của thế nào nữa, nó vẫn thể , bởi vì nó thể giữ chặt chú sư tử con nữa.

Giờ đây, sư tử con trong lòng nó đang thương, sư tử con nhiều chuyện hiểu rõ, nỗi oán hận đè nén, còn nỗi đau thương và sự tức giẫn sắp bộc phát, thậm chí nó lớn tiếng gầm thét để bộc lộ cảm xúc của .

Có điều Lục Hi Duệ vẫn cố kiềm nén, bởi vì chị Dư Kiều là . Chị thích Duệ Duệ mà, thể.... cần nó..... như " đáng ghét" trong lòng nó ?

"Chị Dư Kiều .... chị.... đừng đùa em...." Lục Hi Duệ đưa tay định lau nước mắt cho Tần Dư Kiều, nhưng bàn tay nhỏ bé đưa giữa trung liền dừng . Nó khuôn mặt đong đầy nước mắt của Tần Dư Kiều, đó hàm hàm của nó bắt đầu va , thể lưu loát .

Tuy Lục Hi Duệ Tần Dư Kiều đang đùa nó, nhưng nó tin lời Tần Dư Kiều , bởi vì tin như thế nên đôi mắt nó ngập tràn nước mắt, miệng bắt đầu run lên, cũng ngừng run rẩy. Bờ vai nhỏ bé gồng lên run run, lồng n.g.ự.c nhỏ bé phập phồng. Nó cố gắng hết sức kiềm chế để to lên.

Đứa trẻ vẻ như đang hoảng sợ, thật nó cảm thấy uất ức và khó chịu.

Tần Dư Kiều Hi Duệ qua đôi mắt ướt nhoè, ôm nó trong lòng, ôm thật chặt. giây tiếp theo Hi Duệ xuống khỏi chân cô, cắn môi cô.

Tần Dư Kiều Hi Duệ tin lời cô. Cậu nhóc thông minh nhạy cảm, nên cô cũng cần nhiều lời.

"Duệ Duệ...." Tần Dư Kiều Hi Duệ với vẻ cầu xin. Cô cầu xin sự tha thứ của Hi Duệ, nhưng cô mở miệng lời xin thế nào. Cô thể đây? Không cố ý quên con ư? Dù cố ý, nhưng cô cũng quên con của . Cô để Hi Duệ hưởng tình thương của suốt bảy năm, khiến Duệ Duệ trở nên ác cảm với từ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-78.html.]

"Những con mèo xung quanh đều , chỉ Tiểu Hắc Miêu là . Tiểu Hắc Miêu đau lòng, cũng tức giận, nó tại nhẫn tâm cần . cho dù như , nó vẫn , dáng vẻ , giọng của , cũng cho ăn cá như những con mèo khác, cho nên nó tìm .... mèo trắng thì ? Chắc chắn nó là mèo kém cỏi tệ hại nhất thế giới. Nó thế giới một con mèo đen đang nghĩ đến nó, đang tìm nó, nhưng nó quên Tiểu Hắc Miêu .... Tiểu Hắc Miêu đáng yêu như , hiểu chuyện thông minh như , mèo trắng quên Tiểu Hắc Miêu chứ...." Nói đến đây, Tần Dư Kiều mất khống chế, bụm mặt nấc lên. Cô cho thoải mái, nhưng cô dám quá lâu, bởi vì cô thấy khuôn mắt của Hi Duệ, ghi nhớ vẻ mặt của nó, dù ánh mắt của nó chỉ còn sự chán ghét.

Nghe Tần Dư Kiều đến chuyện của Tiểu Hắc Miêu, Hi Duệ cũng . Cái mũi nhỏ sụt sịt, khuôn mặt nhỏ nhắn chan chứa nước mắt trong suốt, giọt nước mắt cỡ hạt đậu lấp lánh ánh sáng đèn chùm.

"Duệ Duệ, bây giờ chị Dư Kiều hỏi em.... Em cảm thấy khi Tiểu Hắc Miêu tìm , Tiểu Hắc Miêu tha thứ cho mèo trắng ? Có tha thứ cho mèo kém cỏi nhất, tệ hại nhất thế giới ...." Tần Dư Kiều thành tiếng, đó cô cảm thấy một bàn tay đặt lên vai .

Lục Cảnh Diệu Tần Dư Kiều với ánh mắt âm trầm, khẽ hé miệng, cố gắng để giọng điệu của nhẹ nhàng hơn chút: "Kiều Kiều, đừng như , Duệ Duệ thể giận em ...." Thật thì Duệ Duệ nên giận là .

Tần Dư Kiều đưa tay che miệng , sợ chịu nổi sẽ òa . Sau đó cô thấy thút thít nhỏ của Hi Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Duệ trắng bệch, nước mắt nước mũi tèm nhem. Rồi nó tự dùng tay áo lau sạch, nhưng kiềm chế mà nức nở, hơn nữa tiếng càng lúc càng lớn, đến mức thở , tựa như tủi .

Lúc Lục Cảnh Diệu cũng rối bời, an ủi Tần Dư Kiều thế nào, chỉ thể đến bên cạnh con trai, xuống đặt tay vai Hi Duệ: "Duệ Duệ, chị Dư Kiều chính là của con, ruột của con.... Con thích ?"

Lục Hi Duệ khẽ đầu, tiếp tục đưa tay lau những giọt nước mắt ngừng tràn mi, nhưng lau thế nào cũng cũng hết. Bờ vai nhỏ bé vẫn run rẩy, thể dừng .

Lục Cảnh Diệu xoay tới chỗ bàn lấy một tờ giấy cho Hi Duệ, để Hi Duệ lau nước mắt nước mũi: "Duệ Duệ, con thấy , chị Dư Kiều của con..... của con cũng đau lòng và khổ sở. Thật sự là con cố ý quên con, cho nên con hãy đến bên , với đừng nữa, ? Nếu con cứ mãi, mắt sẽ sưng lên, đó trở nên xí, Duệ Duệ sẽ thích nữa...." Lục Cảnh Diệu xong, nắm lấy bàn tay của Hi Duệ, thả một xấp khăn giấy tay nó.

"Đưa cho con lau nước mắt ."

Hi Duệ vẫn bất động, Lục Cảnh Diệu đẩy nó: "Chẳng lẽ bây giờ Hi Duệ ?"

Hi Duệ mới lau khô nước mắt bắt đầu rơi lệ, đó nó bước , đưa khăn giấy tay cho Tần Dư Kiều. cái miệng nhỏ của nó dù mấp máy vẫn nên lời.

Tần Dư Kiều cảm thấy n.g.ự.c đang đến mức run rẩy, m.á.u dâng trào, đó xộc thẳng tim. Cô cầm lấy khăn giấy Hi Duệ đưa cho , mà vòng tay ôm Hi Duệ lòng, đầu tựa vai Hi Duệ, cắn môi hu hu.

Sau đó tất cả cảm xúc như vỡ oà, Hi Duệ cũng gục lên vai Dư Kiều, : "Chị Dư Kiều .... Chị là thật ...."

Tần Dư Kiều "Ừ ừ ừ" trong tiếng nức nở.

"Mèo.... mèo trắng cố ý quên Tiểu Hắc Miêu thật ạ...."

Tần Dư Kiều rời khỏi vai Hi Duệ, thẳng mặt Hi Duệ, đó dùng khăn giấy Hi Duệ đưa cho lau nước mắt cho nó: "Duệ Duệ đáng yêu thông minh như , nỡ quên Duệ Duệ chứ?"

Lục Hi Duệ thật sự vô cùng tủi , đầu tiên là đứa trẻ cũng tủi như , sụt sùi : " quên mất...."

Tần Dư Kiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: "Xin .... Xin ...."

Lục Hi Duệ tránh , chợt hít sâu một , tiếp tục hỏi: "Vậy..... Mèo trắng quên Tiểu Hắc Miêu nữa ? Mèo trắng rời bỏ Tiểu Hắc Miêu nữa ?"

"Không , ...." Tần Dư Kiều lắc đầu nguầy nguậy, "Mẹ quên con nữa , nếu như quên Duệ Duệ nữa, thì sẽ...." Lời của cô còn dứt, Hi Duệ ôm chầm lấy cô. Tần Dư Kiều cảm nhận Hi Duệ ôm cô chặt, như thể dùng bộ sức lực để ôm cô , "Con .... quên Duệ Duệ nữa ...."

Loading...