Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-07-29 15:21:10
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Dư Kiều ngẩng đầu bầu trời đêm ngoài , thể cứng còng dựa trong góc.

Bầu trời đêm huyền bí mênh m.ô.n.g đang tĩnh lặng quan sát thành phố chật chội và đông đúc . Ở nơi cao vời vợi , vầng trăng cong cong đang soi tỏ, ánh trăng như những giọt sương rắc muôn nơi, rải mặt đường, mặt hồ, bệ cửa sổ....

Tần Dư Kiều thật sự chán ghét tình trạng của bây giờ. Mỗi khi như , cô giấu để ai thấy, đáng tiếc kịp nữa . Bên ngoài lách cách tiếng mở cửa, đó tiếng bước chân càng lúc càng gần.... Đầu óc cô lúc thì tỉnh táo, khi mơ hồ, nhưng thứ duy nhất đổi dù cô tỉnh táo , cô hề để ai thấy tình trạng hiện giờ của . Cho nên cô bắt đầu tìm chỗ nào đó kín đáo một chút, cô giấu thật kỹ.

lúc , cửa phòng vệ sinh mở , Tần Dư Kiều ngẩng đầu lên, khi thấy ngoài cửa, cô rúc góc tường theo bản năng: "Ra ngoài.... Ra ngoài.... Đi ngoài!!!"

Lục Cảnh Diệu sững sờ, lúc cảm thấy trái tim của giống như dây thép gai lạnh lẽo quấn chặt. Chỉ cần bộ dạng của Tần Dư Kiều bây giờ thêm chút nữa, trái tim sẽ siết chặt thêm nữa thêm nữa, mạch m.á.u lập tức đứt đoạn, m.á.u tươi dâng trào trong tim , phổi , đau đến c.h.ế.t lặng.

Mặc dù như , vẫn thể cô.

"Kiều Kiều...." Lục Cảnh Diệu gọi tên Tần Dư Kiều, ánh đèn ấm áp màu trắng nhã trong phòng vệ sinh chiếu lên bộ đồ màu đen, gương mặt tuấn của Lục Cảnh Diệu, khiến càng thêm tuấn lãng ấm áp.

Anh ánh đèn dịu dàng gọi tên cô như , hai tiếng "Kiều Kiều" vuột khỏi đầu môi mật tựa như trong thế giới của chỉ cô. Sau đó đưa tay về phía cô, bàn tay trái trắng nõn xương xương. Rõ ràng là một bàn tay thanh tú tuyệt , nhưng mỗi ngón tay đều sức lực mạnh mẽ, như thể dẫn dắt bảo vệ cô, cô lo sợ gì cả.

"Kiều Kiều, là Lục Sáu đây." Lục Cảnh Diệu từ từ đưa bàn tay về phía Tần Dư Kiều, đó xổm mặt cô, chạm tay vai cô.

Rất , Tần Dư Kiều kháng cự , nhưng cô vẫn sợ hãi, run rẩy . Anh , thật thì cô thấy dáng vẻ của bây giờ.

Lục Cảnh Diệu nở nụ , nụ sáng ngời khiến Tần Dư Kiều cảm thấy ấm áp quẫn bách. Sau đó gọi một tiếng "Kiều Kiều" mang theo chút rung động. Cô cảm thấy cánh tay Lục Cảnh Diệu dài, ôm trọn cả lồng n.g.ự.c của .

Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều thật chặt, cũng hỏi tại . Sau đó ôm siết cô , bế Tần Dư Kiều lên, về phía căn phòng bên cạnh.

....

"Lục Sáu, em uống cúc trắng, pha đừng quên cho thêm mật ong."

"Lục Sáu, lấy bảng vẽ cho em , nhanh lên! Em vẽ tranh!"

"Lục Sáu, mau bồng em ngoài , em vẽ tranh phơi nắng."

"Lục Sáu....

“Em thể im lặng một chút ?" Một đàn ông bước từ căn phòng, chỉ tiếc là cô thấy rõ khuôn mặt của . Người đàn ông đó tay trái bưng tách , tay cầm bảng vẽ, vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng tức giận, trợn mắt cô gái mấy . Sau đó đặt bảng vẽ và tách lên bàn gỗ nhỏ nhắn.

Tần Dư Kiều nghĩ: Chắc đàn ông tức giận lắm. , cô gái vươn tay về phía đàn ông, đàn ông đó lập tức ôm lấy cô gái ngoài sân, đặt cô lên cái ghế dài, đó câu "Hài lòng ?" xoay trở về phòng.

"Lục Sáu, bánh quy của em ?" Cô gái bắt đầu réo tên đàn ông.

Tần Dư Kiều cảm thấy cô gái thật nhiều chuyện, cô cũng phiền cho đàn ông . lẽ cô gái đó gặp khó khăn trong việc . Kết quả một giây kế tiếp, cô thấy cô gái dậy, nhanh nhẹn vọt tới đằng đàn ông như con mèo, đó ôm rịt lấy lưng : "Lục Sáu, phơi nắng cùng em ?"

Người đàn ông tiếp tục gõ bàn phím lạch cạch, cô gái cọ mặt lưng đàn ngừng, rốt cuộc đàn ông cũng tức giận quát lên: "Quả Quả!"

Gương mặt mỹ đó hệt như Lục Cảnh Diệu ....

Cuối cùng Quả Quả uất ức mè nheo: "Rõ ràng hôm nay hứa sẽ dẫn em xem triển lãm tranh, giữ lời. Tại còn hung dữ với em như ?.... Dữ như ?.... Hu hu...."

....

"Tỉnh ?" Lục Cảnh Diệu xoa đầu Tần Dư Kiều, đôi mắt tĩnh mịch thoáng nét , cuối cùng khó kìm lòng nổi cúi đầu hôn lên khoé miệng Tần Dư Kiều.

Tần Dư Kiều kinh ngạc Lục Cảnh Diệu, đó cong miệng, chủ động ôm cổ Lục Cảnh Diệu, hì hì hỏi , "Anh tới từ lúc nào ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-vo-dua-gap-vo-dua-lngi/chuong-86.html.]

Lục Cảnh Diệu áp lên Tần Dư Kiều: "Tối hôm qua cô đơn khó ngủ, cho nên nhân lúc em ngủ đến vụng trộm." Nói xong, ngón tay thon dài của Lục Cảnh Diệu cố gắng cởi nút áo ngủ của Tần Dư Kiều.

Tần Dư Kiều bật , đưa tay của đến mặt Lục Cảnh Diệu. Tối hôm qua cô mảnh vỡ của bình hoa cứa ngón tay, vết thương xử lý, mỗi ngón tay đều băng kín. Có vẻ vụng về nên đầu ngón tay sưng múp.

Tần Dư Kiều giơ lên mặt Lục Cảnh Diệu, lúc cất tiếng vẻ nhẹ nhàng hơn chút: "Cảm ơn ...."

Lục Cảnh Diệu im lặng, ánh mắt lóe lên.

"Chắc tối qua sợ ...." Tần Dư Kiều lúng túng mở miệng thế nào, "Trước em kiểm tra tâm lý, bác sĩ cả.... lúc em về nước bác sĩ dặn, ông bảo nếu em quá lo lắng thì chuyện sẽ bình thường. Vì em cho .... Bây giờ cũng thấy đó, nó bình thường nữa...."

Lục Cảnh Diệu gì, chỉ yên lặng Tần Dư Kiều.

Tần Dư Kiều sắp : ".... Anh để ý ?"

Lục Cảnh Diệu khẽ một tiếng, đó dùng hành động thực tế cho câu trả lời của . Anh áp lên môi Tần Dư Kiều, mút mát thỏa thích môi cô. Đó là một nụ hôn tràn đầy sự chiều chuộng và an ủi, khiến Tần Dư Kiều run rẩy.

Rồi Tần Dư Kiều thử đưa lưỡi thăm dò miệng Lục Cảnh Diệu. Cô tiến từng chút một, triền miên say sưa, nhưng khi chạm đầu lưỡi nóng bỏng của thì cô vội rụt .

Sao Lục Cảnh Diệu thể để Tần Dư Kiều chạy trốn ? Anh ngậm lấy lưỡi Tần Dư Kiều, đó nắm chặt hông cô, thả nụ hôn .

Tần Dư Kiều đánh bả vai của Lục Cảnh Diệu, một tiếng tuôn tràn nơi khoé môi. Tiếng lơ đãng như ánh nắng ban mai lặng lẽ tiến khe cửa sổ, khiến tỉnh giữa cơn ác mộng, mang đến ánh dương rực rỡ.

***

Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu đến đây kịp thời cũng nhờ Bạch Thiên Du gọi điện cho . Mặc dù Lục Cảnh Diệu thiện cảm với bà vợ , nhưng một chuyện duy nhất, là tối ngày hôm qua, thể cảm kích Bạch Thiên Du.

Thật khi Lục Cảnh Diệu gặp Tần Dư Kiều cũng cho điều tra cô. Vì cũng một một thời gian điều trị tâm lí ở Luân Đôn. Anh nhớ Quả Quả vốn tươi tắn cởi mở, về trở nên tiêu cực bén nhọn. Lúc đó cho rằng cô mắc chứng trầm cả khi sinh, nhiều lúc bực thậm chí còn cho rằng cô chỉ chuyện bé xé to mà thôi.

Sau khi kết quả điều tra, chuyện nghiêm trọng hơn so với tưởng nhiều. quan sát Tần Dư Kiều hiện tại, thấy bất cứ triệu chứng bệnh nào cả. Cô bình thường, hơn nữa còn vô cùng bình thường, tựa như chỉ là Quả Quả của trưởng thành mà thôi. Cô tài trí ưu nhã, thỉnh thoảng cũng nghịch ngợm, quả thực quá mỹ.

mỹ một cách chân thật. Cho đến tối hôm qua, khi thấy khuôn mặt dính đầy m.á.u và thể run rẩy của Tần Dư Kiều, Lục Cảnh Diệu mới cái gì là núp cái bóng của sự mỹ.

mà điều cũng gì. Đừng bây giờ thỉnh thoảng Tần Dư Kiều sẽ phát bệnh, coi như cô thần kinh thật nữa, vẫn cảm thấy cô hơn những phụ nữ khác.

***

9 giờ sáng, Bạch Thiên Du gọi điện cho Tần Dư Kiều, hai ai nhắc chuyện gây gổ tối qua. Tần Dư Kiều nghĩ, lẽ trong chuyện Bạch Thiên Du cũng phần đúng. Ví dụ như rời thời điểm cô “bộc phát", để cô ở một , đó tất cả sẽ bình thường trở .

Mà đây vốn là cách thức xử lý chuyện của bà. Cũng như hồi bé cô tập đàn, gây sự với Bạch Thiên Du, Bạch Thiên Du hề mắng cô, chỉ phạt cô một ở cầu thang cho đến khi tỉnh táo .

"Dư Kiều, cảm thấy con bình tĩnh một chút là thể hiểu đúng sai, hiểu thì đến tìm ."

Đôi khi cô mấy tiếng liền, Tần Ngạn Chi tan sở về nhà, tiến lên ôm lấy cô: "Ôi chao, công chúa của ba, phạt một ?"

Sau đó cô uất ức dựa vai Tần Ngạn Chi lóc: ".... Ba, con đổi !"

***

Buổi trưa, Lục Cảnh Diệu đặt phòng tại Thiên Phủ lâu, định mời Bạch Diệu và Bạch Thiên Du ăn cơm.

Lúc Lục Cảnh Diệu rời khỏi nhà Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều hỏi: "Không dẫn Duệ Duệ cùng ?"

Lục Cảnh Diệu ôm lấy hông Tần Dư Kiều, lên tiếng: "Có vài chuyện thể để Duệ Duệ ." Tần Dư Kiều đồng ý, cho tay túi áo Lục Cảnh Diệu: "Lựa lời với Duệ Duệ, em sợ nó sẽ giận."

Loading...