Ta hiểu rõ tính cách của Tống Nhược An đến mức nào. Hắn  bao giờ  bất kỳ việc gì vô nghĩa. Lạnh lùng, vô tình  ăn sâu  xương tủy ; ngay từ khi tạo dựng nhân vật ,    bao giờ nghĩ đến việc sẽ cho   chút tình cảm nào.
Tóm ,  chỉ   về một vị hoàng đế chỉ chăm lo sự nghiệp.
Thế nhưng, nghĩ  thì chính   tự chuốc lấy đau khổ.
Ta cúi đầu, từ từ ngẩng lên. Lúc ,   thể quá nhút nhát cũng  thể quá nổi bật, chỉ khẽ run rẩy như thể vốn  sợ hãi cơn giận của hoàng đế .
Hắn dùng kiếm nâng cằm  lên,  cảm thấy trái tim  đập càng lúc càng nhanh.
“Ưm...”
Đột nhiên, một tiếng  xé tan  khí tĩnh lặng đáng sợ . Ta  dám động đậy, mãi đến khi kiếm của Tống Nhược An rời khỏi,  mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Người  chính là thiếu nữ  cửa, lúc  kiếm của Tống Nhược An  ngay lập tức chuyển sang cổ của nàng . Tiếng  thút thít khiến   càng thêm đau lòng.
  lẽ trong tai Tống Nhược An, chỉ còn là sự ồn ào.
“Hừ, đồ vô dụng.” Tống Nhược An  mặt mang vẻ  lạnh, tiếng  khinh bỉ như tìm thấy điều gì thú vị.
Ta thấy sắc mặt  đột ngột trở nên sắc bén, lực đạo  tay cũng dần gia tăng. Máu từ từ chảy theo làn da của nàng ,  đỏ ướt đẫm vạt áo  ngực.
Dù  thấy nhiều cảnh tượng kinh khủng trong sách suốt mười năm qua, nhưng loại sát khí  lý do  thì thật hiếm gặp. Một minh quân   thể thiếu phân biệt mà g.i.ế.c hại  vô tội?
Khi  đang nghĩ cách khuyên can  cho   phát hiện danh tính, một giọng nữ thanh thoát vang lên trong điện.
“Bệ hạ, là vua   lòng nhân từ, xin bệ hạ nương tay, tha mạng cho vị cô nương .”
Ta ngây  khi  giọng  đó. Những lời nàng , xuất phát từ《Đại Học》, là cách mà  đấy   dùng để dẫn dắt Tống Nhược An. Trên đời , chỉ   và Tống Nhược An  điều đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trao-cach-yeu/chuong-3.html.]
Nàng ... là ai?
...
Ta lặng lẽ quan sát tất cả những gì đang xảy , tay Tống Nhược An dường như  run rẩy.
Rất nhanh chóng, ánh mắt của  rơi xuống  nữ tử  đó, dung mạo  tầm thường nhưng   tỏ vẻ thấp kém. Dù nàng  vẻ ngoài    giống với Thôi Thời Việt, nhưng khí chất của nàng ,   thể  thừa nhận, thật sự  giống.
Giống như, quá giống.
Quá giống với Thôi Thời Việtmà   thấy suốt mười năm qua, kề cận bên cạnh Tống Nhược An.
Lúc đó,   hiểu nổi biểu hiện  mặt Tống Nhược An. Mười năm,  đầu tiên  thấy   vẻ mặt ngạc nhiên như  tìm   đồ vật  mất.
Hắn buông lỏng thanh kiếm trong tay, nắm lấy tay nữ tử,     nhiều .
“Trở về là  ."
Hắn đang suy nghĩ gì? Ta  về phía t.h.i t.h.ể  chiếc giường băng. Không còn chút sức sống, nhưng  thể thấy rõ là  bảo quản  cẩn thận.
Những hình ảnh mà hệ thống  đây  chiếu cho  liên tục hiện lên trong tâm trí, kết hợp với cảnh tượng hiện tại.
Một ý nghĩ  thể tin nổi bỗng nhiên xuất hiện trong đầu . Tống Nhược An....là vì ?
Suy nghĩ  khiến   khỏi run rẩy. Không thể nào, ly rượu độc    tự tay đưa cho ,  thể xảy  sai sót. Hắn cũng    sẽ hối tiếc vì cái c.h.ế.t của .
“Tạm thời lui xuống, sắp xếp nàng  cung.”
Ta cúi đầu, nhưng tâm trí rối loạn  cách nào  rõ. Ta theo phản xạ đưa tay lên chạm  vành tai, nhưng giọng  chói tai của thái giám   bừng tỉnh.
Ta vội vàng hạ tay xuống, vô tình ngẩng mặt lên  đối diện với ánh mắt dò xét của Tống Nhược An. Ta  ngừng  theo đoàn , sợ hãi xảy  bất kỳ biến cố nào.