Trên Đường Chạy Nạn : Người Khác Ăn Rau Còn Ta Ăn Thịt - Chương 11: Thèm Thịt ư? Nghĩ Mà Thèm à ---
Cập nhật lúc: 2025-09-14 07:51:49
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đã về đủ ? Về thì ngoài, tốp tiếp theo!”
Quan sai thấy về gần đủ, lập tức đuổi ngoài, tiếp đó là tốp tiếp theo.
Người bên ngoài thèm thuồng những khác cầm lương thực, ánh mắt ghen tị và căm ghét gần như tràn ngoài.
Không còn cách nào khác, ai bảo bọn họ là tốp đầu tiên chứ?
“Lam Nguyệt tỷ, nương.” Cố Tuyết thấy về, lập tức chạy tới giúp đỡ xách đồ.
“Để đồ lên xe ngựa .” Liễu thị đặt đồ xuống, để những thứ chuẩn ăn ngoài, những thứ mới mua trong.
“Bên dân chạy nạn nhiều, lương thực của chúng nhất định bảo vệ cẩn thận, mềm lòng.” Liễu thị nhỏ giọng dặn dò Cố Tuyết.
Thời loạn lạc , ai cũng lương tâm, đồ ăn thì bọn họ cũng thể đem cho khác.
Cố Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, nàng hiểu .
Người trong thôn cũng thành mua sắm xong trở về, ít mua thứ cần, cũng mua .
Gia đình Vương Đại Hoa thì mua nước. Gia đình bọn họ vẫn luôn nấu thịt hầm canh, nước cũng sắp hết. Ai ngờ thành một đống tranh giành mua nước, bọn họ một giọt nước cũng mua . Chặng đường tiếp theo, bọn họ dám ăn uống thoải mái nữa.
Trưởng thôn triệu tập bàn bạc về việc đổi lộ tuyến. Có đổi, chọn các nơi khác, một biện pháp vẹn nào. Trưởng thôn lúc vô cùng đau đầu.
“Các ngươi thật sự nghĩ kỹ ?” Tuy trưởng thôn giữ của làng Nguyệt Lượng, nhưng vài về phía Nam. Hết cách, trưởng thôn do dự hồi lâu, đành bắt đầu chia phe kết phái.
Người nào về phía Nam với thì sang một bên, cùng lộ tuyến thì sang đội khác.
Tổng cộng hơn năm mươi về phía Nam cùng trưởng thôn, còn là những các thành khác, một bộ phận ở Miên Dương Thành, vì trong lòng bọn họ nghĩ rằng huyện thành sẽ mở cửa cho bọn họ .
Lam Nguyệt và Liễu thị bàn bạc kỹ lưỡng xong, cũng cùng trưởng thôn bọn họ về phía Nam.
Đi về hướng Nam là phù hợp nhất, huống hồ, nàng khá sống ở phương Nam, vùng sông nước Giang Nam, nàng cũng trải nghiệm thử.
Sau khi quyết định xong, trưởng thôn cấp cho bọn họ lộ dẫn, bảo bọn họ mỗi tự an lành.
Mọi nghỉ ngơi một thời gian, bắt đầu lên đường về phía Nam.
Không ngờ gia đình Vương Đại Hoa theo trưởng thôn.
Lam Nguyệt vẫn chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc.
“Mọi cứ nghỉ ngơi , vẫn như đây, tự nguyện lập đội, tìm chỗ nghỉ ngơi, sáng mai tiếp tục lên đường.” Trưởng thôn cũng khi nào quân địch sẽ đánh tới, cứ bao nhiêu thì , chỉ cần đến nơi an , bọn họ mới thể buông lỏng cảnh giác.
Trăng đầy trời, gió nhẹ thoảng qua.
Mọi dùng củi nhặt để nhóm lửa, từng nhà đều bận rộn nấu cơm.
Dù mệt và đói, bọn họ cũng dám lười biếng, vì một miếng ăn, chỉ thể hóa thành lao động chăm chỉ.
Khoảng nửa canh giờ , mỗi đội đều tỏa mùi thịt thơm lừng.
Có những gia đình trong đội nấu thịt, ngửi thấy mùi thôi cũng thể ăn hết hai cái bánh bao lớn.
“Lam Nguyệt, bỏ gì thế? Thơm quá !” Liễu thị ngửi thấy mùi thơm bay từ nồi, vị giác gần như nhảy nhót.
“Cũng gì, đều là một vài lát nhân sâm, kỷ tử, táo đỏ thông thường, để bổ khí huyết thôi.” Lam Nguyệt ngược đãi bản đường đào hoang, điều kiện thì cứ dùng đồ , ăn đồ ngon.
“Cố Tuyết, con và Liễu đại nương cùng đến xe ngựa tắm rửa, y phục mới. Thời tiết nóng bức, mặc lâu cho thể.”
Nhà họ Cố tiền, việc một bộ y phục chẳng tốn bao nhiêu.
Nước, bọn họ cũng , đầy đủ.
“Được, con vốn định hôm nay tắm rửa một chút, mùi mồ hôi, con cũng chịu nổi.” Liễu thị và Cố Tuyết múc nước, về phía xe ngựa.
Lam Nguyệt thêm một cành củi, “Cố Diễn, ở đây trông chừng, tắm rửa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tren-duong-chay-nan-nguoi-khac-an-rau-con-ta-an-thit/chuong-11-them-thit-u-nghi-ma-them-a.html.]
Cố Diễn khẽ gật đầu, đôi mắt ngọn lửa đang cháy bùng, đáy lòng dấy lên một gợn sóng.
Đợi ba trở về, bữa tối cũng gần xong, bốn giúp đỡ lẫn , cùng thành bữa tối nay.
Thịt kho tàu, rau xanh, canh gà, gà nướng, cơm trắng. Nếu bọn họ đang ở ngoài trời, còn tưởng bọn họ đang ăn tiệc lớn ở nhà.
Gia đình trưởng thôn cũng xào thịt, nhưng so với bên Lam Nguyệt, thì đúng là tiểu vu kiến đại vu.
Hơn năm mươi đôi mắt, cứ thế chằm chằm bọn họ.
Bọn họ thật sự đang đào hoang ư? Gia đình Liễu thị, thật sự đang đào hoang, chứ du ngoạn ?
Lý Mai Hoa và Lý Lan Hoa ghen tị vô cùng.
Nhìn Lam Nguyệt bọn họ ăn ngon lành, bụng các nàng cứ réo lên ùng ục.
Trương Thúy Lan trong lòng khổ sở, chỉ thể đưa cái bánh ngô đen thui cho hai cô con gái, “Ăn .”
Lý Mai Hoa và Lý Lan Hoa lặng lẽ cầm lấy, “Cảm ơn nương, nương ăn ?”
“Đợi lát nữa ăn, các con ăn .” Trương Thúy Lan dịu dàng xoa đầu các nàng.
Trương Thúy Lan liếc về phía Lý Hải, Lý Hải khẽ cắn môi, là bản lĩnh, khổ vợ con .
“Thịt! Tổ mẫu, ăn thịt!!”
Không thể , Lý Phú Quý giỏi trong việc khuấy động khí.
Mọi về phía Vương Đại Hoa, bọn họ đều ôm tâm trạng xem kịch mà Vương Đại Hoa.
Vương Đại Hoa nhân duyên cực kém trong thôn, thích xem trò vui của bà thì vô .
Vương Đại Hoa thật sự nỡ ăn thịt, ngày nào cũng ăn thịt, cái ngày còn sống nổi ?
“Cháu ngoan , hôm nay ăn thịt nữa nhé, ?” Vương Đại Hoa kiên nhẫn dỗ dành, “Nhà chúng còn nhiều thịt nữa, nếu cứ ăn mỗi ngày, nhà chúng sẽ còn thịt để ăn nữa .”
“Không , con mặc kệ, con cứ ăn thịt!!”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nước dãi của Lý Phú Quý chảy đầy mặt, vì gì khác, ai bảo trong khí mùi thịt chứ!
“Tổ mẫu, thịt!” Lý Phú Quý chỉ về phía Lam Nguyệt và những khác. Hắn ngửi thấy , mùi thơm từ bên đó bay tới, thịt của những khác thơm bằng.
Vương Đại Hoa về phía Lam Nguyệt.
Đây chẳng là con nha đầu c.h.ế.t tiệt ? Suốt đường ngày nào cũng ăn thịt, chính là do nó giở trò!
Hại cháu ngoan của bà ngày nào cũng đòi ăn thịt, bà qua xin chút thịt gì là quá đáng ? Huống hồ bà nuôi nó mười mấy năm .
“Được , ăn thịt, Tổ mẫu qua bảo con nha đầu đưa thịt.” Vương Đại Hoa cầm một cái bát, thẳng về phía Lam Nguyệt và những khác.
Người trong đội Vương Đại Hoa, ngờ Vương Đại Hoa mặt dày đến thế, dám trực tiếp cầm bát qua tìm Lam Nguyệt, chậc!
Lam Nguyệt bọn họ đang ăn uống vui vẻ, ai ngờ giây nàng thấy một bàn tay lấy cái thìa trong nồi của nàng. Lam Nguyệt nhanh mắt cầm một khúc củi đánh tới.
“Ai da!”
Một tiếng kêu đau vang lên.
Vương Đại Hoa trừng mắt Lam Nguyệt, trong mắt đầy lửa giận, “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt , gì thế?”
“Miệng thối như , là uống nước cống ?” Lam Nguyệt lười nhác mở miệng, trong mắt lạnh lẽo.
Vương Đại Hoa ánh mắt của nàng dọa giật .
Bà lùi một bước, chút chột , giọng khỏi yếu , “Ngươi… ngươi gì thế? Ngươi dựa mà đánh ? Ngươi bồi thường tiền!”