Trên Đường Chạy Nạn : Người Khác Ăn Rau Còn Ta Ăn Thịt - Chương 117: Nhìn nhau ghét bỏ, bồi tội xin lỗi ---
Cập nhật lúc: 2025-09-14 12:21:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chưa đến cửa thư phòng, nàng mơ hồ thấy tiếng tranh cãi vọng từ bên trong.
Giọng dường như chút quen thuộc...
Lam Nguyệt gõ gõ khung cửa, tiếng tranh cãi bên trong mới lắng xuống.
"Mời ."
Lam Nguyệt nhấc chân , bước qua cửa liền thấy gương mặt quen thuộc.
Quý Như Hoa và Quý Như Tuyết.
Hai nhà họ Quý , quả đúng là nghiệt duyên.
"Lam Nguyệt tỷ tỷ."
Cố Tuyết và Nam Dữ tủi gọi một tiếng.
Lý một khoảnh khắc kinh ngạc, cô nương quả nhiên khí độ bất phàm.
"Tiên sinh."
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, "Không xá , tiểu , vì chuyện gì mà mời gia thuộc đến?"
Lý định mở miệng, ngờ, khác giành .
"Đệ của ngươi giật giấy tuyên của !"
Tiểu mập mạp, Quý Tử Hiên tức giận bừng bừng mở miệng, "Bọn chúng còn thừa nhận, quần áo bọn chúng mặc là , nhà nghèo như , thể dùng nổi loại giấy tuyên đắt như thế ?"
Nam Dữ và Cố Tuyết những lời vô liêm sỉ của Quý Tử Hiên chọc tức.
Cố Tuyết hai tay chống nạnh, tức giận bừng bừng đáp trả, "Ngươi bậy! Nam Dữ mới lấy giấy tuyên của ngươi! Chúng là nghèo thật, nhưng chúng trộm đồ là sai, của mới trộm giấy tuyên của ngươi!"
Tuổi của Nam Dữ và Quý Tử Hiên chênh lệch là bao, đều ở cùng một lớp, Cố Tuyết thì ở một lớp khác, mà nội dung hôm nay dạy là chữ bút lông, lớp của Cố Tuyết và lớp của Nam Dữ đều do cùng một vị giáo sư dạy, cho nên...
Từ cuộc đối thoại của hai tiểu la bặc đầu thể , đây là tai họa do một tờ giấy tuyên gây .
ngòi nổ là Quý Tử Hiên.
"Hai đứa, yên lặng!" Lý chút đau đầu, hai vị ai chịu thua ai, ngay cả như cũng ngăn .
Cố Tuyết hừ một tiếng.
Quý Tử Hiên chu mỏ mặt quỷ về phía nàng.
Cố Tuyết bĩu môi, ấu trĩ!
“Lam cô nương, chúng gặp .” Quý Như Hoa Lam Nguyệt đang trở nên xinh hơn, , “Không ngờ, nữa gặp mặt, là trong tình cảnh . Dù chúng cũng quen , chi bằng thế , chúng cùng dùng bữa, xem như chuyện cứ thế bỏ qua, dù cũng chỉ là một tờ tuyên chỉ, Quý gia chúng nào thiếu.”
Lam Nguyệt cạn lời.
“Óc ngươi nếu vô dụng đến thế, chi bằng đem mà hiến!”
“Cái gì?”
Quý Như Hoa khẽ cau mày, ý là ?
Lam Nguyệt nhún vai, “Chẳng ý gì cả.”
Quý Như Tuyết nghiền ngẫm một lúc, cuối cùng cũng hiểu ý câu .
Lam Nguyệt đang ám chỉ ca ca nàng bệnh trong óc.
Quý Như Tuyết nhẹ nhàng mở miệng: “Lam cô nương, ngờ ngươi còn đanh đá như thế.”
“Quý cô nương, khách sáo quá .”
Quý Như Tuyết tức đến nắm chặt tay, nếu đang ở mặt Lý , nàng vung một quyền tới .
Âm dương quái khí, châm chọc ai đấy?
Lam Nguyệt thấy Quý Như Tuyết nỗi khổ thể , tâm trạng nàng lập tức lên hơn nửa.
Lý chứng kiến bộ vở kịch: “…”
Gia quyến còn khó đối phó hơn cả học trò, đúng là tạo nghiệp mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tren-duong-chay-nan-nguoi-khac-an-rau-con-ta-an-thit/chuong-117-nhin-nhau-ghet-bo-boi-toi-xin-loi.html.]
“Lý , ngài rõ ngọn ngành sự việc ?” Lam Nguyệt đột nhiên hỏi, khiến Lý giật .
“À cái …”
Lúc đó đang giảng bài, chuyện xảy bục giảng, kịp để ý, cái …
Lý lắc đầu, cũng ngọn ngành sự việc thế nào, chỉ là khi thấy, ba cãi , thậm chí còn suýt động thủ.
“Ngọn ngành sự việc gì chứ? Chính là Nam Dữ lấy tuyên chỉ của , tuyên chỉ của thiếu, lấy thì ai lấy? Y phục mặc là là đồ của thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi, thể dùng nổi loại tuyên chỉ đắt tiền như thế.” Quý Tử Hiên trực tiếp mở miệng, ánh mắt đầy khinh thường Nam Dữ.
Nam Dữ tức giận trừng mắt Quý Tử Hiên.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hắn mới nghèo!
Hắn tiền tiêu vặt mà!
Người ở thế giới , thật đáng ghét!
“Tử Hiên.” Quý Như Hoa nhàn nhạt mở miệng.
Quý Tử Hiên hừ một tiếng.
Quý Như Hoa suy nghĩ một lát, , “Lam cô nương, dù cũng chỉ là một tờ tuyên chỉ, chúng sẽ so đo. Bất kể nhà ngươi lấy , chúng cứ cho qua chuyện , thế nào?”
Lam Nguyệt nhịn , “Không ngờ, mặt ngươi còn dày hơn cả tường thành đấy, Quý công tử.”
Quý Như Hoa Lam Nguyệt , trong lòng hiểu nổi giận.
“Ngươi Tử Hiên nhà , là Nam Dữ nhà ngươi lấy? Các ngươi dùng nổi tuyên chỉ ?”
“Đừng tưởng thư viện sách thì mua nổi tuyên chỉ, những đứa trẻ nhà nghèo như các ngươi, thấy, chỉ xứng dùng giấy thô thôi!”
“Thứ nhất, ngươi tức giận, nhưng xin ngươi khoan tức giận.” Lam Nguyệt đưa tay, một động tác dừng , “Thứ hai, chỉ dựa vài câu của con nhà ngươi, liền thể định tội Nam Dữ nhà ? Tuyên chỉ tuy đắt, nhưng tại Nam Dữ nhà dùng nổi? Các ngươi dựa y phục chúng mặc để gán cho con nhà một tội danh hư vô, các ngươi liền thấy cao quý thượng đẳng ? Khinh thường ai ! Chỉ Quý gia các ngươi là tiền ? Quý gia các ngươi ở đây cũng chỉ hơn thường một chút tiền thôi, bày đặt vẻ đại phú hào gì chứ?”
Đây là đầu tiên Lam Nguyệt nhiều và dài đến thế.
Quý Như Hoa và Quý Như Tuyết phản bác đến mặt mày xanh mét, môi run rẩy.
Trong đầu nghĩ nhiều lời phản bác, đáp trả, nhưng một câu nào là hợp lý.
Hai ngờ, Lam Nguyệt vẻ lạnh nhạt như thế, nhưng khi phản bác khác, nàng đúng là cậy lý tha .
Nam Dữ và Cố Tuyết mắt sáng lấp lánh Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt tỷ tỷ thật lợi hại!
Lý một bên xen lời nào, cứ ngừng lau mồ hôi.
Gia quyến của hai nhà đều dễ trêu chọc, đúng là khó , một thầy!
Quý Tử Hiên trốn lưng Quý Như Hoa, ngờ, vị tỷ tỷ xinh đến thế, đường và đường tỷ của đều đối thủ của nàng .
Hắn vẫn nên im lặng thì hơn, tránh mắng.
Lam Nguyệt lạnh nhạt liếc , “Đừng tưởng ngươi cưng chiều con nhà ngươi, liền thể để nó gì thì , những đạo lý, lúc nhỏ dạy, lớn lên, tự nhiên sẽ dạy, đến lúc đó, e rằng các ngươi sẽ hối hận đấy.”
“Lam Nguyệt!”
Quý Như Hoa thể nhịn nữa, “Chuyện nhà chúng , còn đến lượt ngươi xen !”
“Hừ.” Lam Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, lười biếng nhảm với những chỉ thông minh bình thường .
“Nam Dữ, ngươi xem, tuyên chỉ là Cố đại ca mua cho ngươi ?”
Nam Dữ gật đầu, “Lam Nguyệt tỷ tỷ, tuyên chỉ của chúng đều là Cố đại ca mua cho. Huynh , sách thì dùng giấy , nếu , chữ sẽ mực nhòe, chữ và bức tranh vẽ sẽ .”
“ , Lam Nguyệt tỷ tỷ, ca ca đều mua tuyên chỉ cho chúng mà, vu oan cho khác!” Cố Tuyết tức tối Quý Tử Hiên đang lưng Quý Như Hoa, “Giấy của tự bẩn, liền vu oan cho Nam Dữ , rằng lấy tuyên chỉ của , Nam Dữ ngay cạnh .”
“Ngươi… các ngươi bậy!” Quý Tử Hiên vội vàng, trong lòng chột .
Nàng sai, quả thật lãng phí nhiều giấy, nhưng mà… nhưng mà…
“Dù thì, dù cũng lấy tuyên chỉ của !”
Lam Nguyệt trong lòng lạnh, tiểu hài tử nghịch ngợm , là đang dối.
“Vậy thế , nếu Nam Dữ nhà lấy tuyên chỉ của ngươi, chúng nguyện ý bồi thường tiền, nếu …” Lam Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo chằm chằm Quý Tử Hiên, “Nếu , ngoài việc xin chúng , các ngươi còn bồi thường thêm phí tổn thất tinh thần của chúng , và phí lỡ thời gian cá nhân của .”