Trên Đường Chạy Nạn : Người Khác Ăn Rau Còn Ta Ăn Thịt - Chương 138: Kẻ nào cũng muốn chiếm đoạt, sẽ phải mất mạng ---
Cập nhật lúc: 2025-09-14 12:21:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai bộ phố một đoạn, khí tấp nập bên đường khiến Diệp Nhan Cẩn cảm thấy, nếu thể cùng Lam Nguyệt một đứa con thì mấy.
Một gia đình ba , tản bộ đường lớn, cũng là một điều hạnh phúc.
Ở góc phố.
Quý Như Tuyết phía hai tỳ nữ theo.
Nghe tiếng rao hàng bên đường, nàng về phía một quầy hàng bên cạnh.
Cầm một cây trâm cài tóc lên một lúc, đặt chỗ cũ.
Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn ngoài dạo phố, đối với những chuyện xảy bên đường, nàng cũng .
Vết thương của đại ca nàng vẫn lành, chuyện trong nhà đều giao cho nhị ca nàng xử lý.
Tứ vẫn luôn ở y quán, kể từ khi của Dược Vương Cốc từ chối tiến cử, tứ cũng đắm chìm trong cảnh giới học y, thể tự thoát .
Quý Như Tuyết chẳng mấy hứng thú liếc mắt sang bên cạnh, chỉ một cái , nàng liền cảm thấy trái tim rung động.
Năm quan tuyệt mỹ, khí chất thanh lãnh, nhất cử nhất động đều toát vẻ nguy hiểm mê hoặc, nhưng cản trở sức hút c.h.ế.t đối với nữ giới.
Nếu vì nàng trở thành Hoàng tử phi, , nàng nhất định .
mà...
Dù nàng vẫn trở thành Hoàng tử phi ? Một tuyệt sắc mỹ nam như , lẽ vì nàng mà say mê mới .
Quý Như Tuyết sờ sờ chiếc bộ diêu đầu, chỉnh xiêm y, liền khẽ bước chân nhẹ nhàng tiến lên.
“Vị công tử , trông quen mặt quá nhỉ?”
Lam Nguyệt: “……”
Quý Như Tuyết?
Người mắt mù ?
Không thấy nàng bên cạnh ?
Còn quen mặt?
Kiểu bắt chuyện rác rưởi , đúng là ai bằng.
Diệp Nhan Cẩn đột nhiên xuất hiện mắt, khẽ nhíu mày.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Người mùi gì ? Thật hôi!
Hắn kéo Lam Nguyệt lùi mấy bước, trong mắt tràn đầy sự chán ghét.
Quý Như Tuyết vẫn đang bộ tịch tạo dáng, Lam Nguyệt thể nhịn nữa mà khẽ một tiếng.
Quý Như Tuyết: ??
Ai ?
Ai đang nhạo nàng?
Khi Quý Như Tuyết ngẩng đầu lên, đồng tử nàng khẽ co .
“Lam Nguyệt!?”
Nàng thể tin mà kêu lên.
Lam Nguyệt mỉm , “Khó trách Quý tiểu thư vẫn còn nhận .”
Sắc mặt Quý Như Tuyết xanh tím, ngờ nàng gặp Lam Nguyệt, hơn nữa, tiện nhân vì càng ngày càng xinh như ?
Nhìn Lam Nguyệt với khí chất hơn hẳn , Quý Như Tuyết ghen tị đến mức suýt mất lý trí.
Lam Nguyệt thấy Quý Như Tuyết dễ dàng mất bình tĩnh như , nàng cũng lười chuyện với nàng , trực tiếp kéo tay Diệp Nhan Cẩn, bỏ .
Quý Như Tuyết thấy hành động của hai , đại não nàng như sét đánh, nàng… mất mặt mặt Lam Nguyệt!
Hai bọn họ quen , hơn nữa quan hệ còn mật!
Nghĩ đến điều , Quý Như Tuyết đều trở nên âm trầm hẳn.
Lam Nguyệt!
Quả nhiên là khắc tinh của nàng!
Nàng nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu da thịt, nhưng nàng .
Lam Nguyệt đáng chết, dám nàng mất mặt! Nàng nhất định cho nàng tay!
Quý Như Tuyết tức giận chạy về nhà.
Diệp Nhan Cẩn Lam Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y , trong lòng ngọt ngào như ăn mật.
A Nguyệt chủ động nắm tay !
“Diệp Nhan Cẩn, của ngươi sắp xếp ở ?”
“À?” Diệp Nhan Cẩn ngây trong chốc lát, nhưng phản ứng nhanh, “Ngay tại Minh Nguyệt Các, chúng vội, là xem trang viên ?”
“Được, ngươi dẫn đường.”
Diệp Nhan Cẩn dẫn Lam Nguyệt thuê một cỗ xe ngựa, hai lên xe ngựa, một đường ngoài thành.
“Từ Nam An Thành đến trang viên của mất nửa ngày, ngươi cứ nghỉ ngơi .” Diệp Nhan Cẩn thật cũng thể trực tiếp đưa Lam Nguyệt đến, nhưng nghĩ đến và Lam Nguyệt ở xe ngựa lâu như , cũng ở riêng với Lam Nguyệt, nên trực tiếp đưa Lam Nguyệt đến.
Lam Nguyệt mở hộp , Nam Yên chuẩn cho nàng ít bánh quế hoa và bánh phù dung, cùng một loại bánh quy nhỏ khác.
Diệp Nhan Cẩn tùy tay vung một cái, bàn nhỏ liền xuất hiện một bình và hai cái chén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tren-duong-chay-nan-nguoi-khac-an-rau-con-ta-an-thit/chuong-138-ke-nao-cung-muon-chiem-doat-se-phai-mat-mang.html.]
“Đây là Trà Linh Diệp, ích cho tu luyện.”
Lam Nguyệt cầm lên uống một chén, linh khí đầy đủ, hương vị cũng cực kỳ ngon.
“Ngươi cứ thế lấy , ảnh hưởng gì đến ngươi ?”
“Không hề.” Diệp Nhan Cẩn giải thích, “Chỉ cần dùng thuật pháp quá phô trương, sẽ quy tắc Thiên Đạo ở phương cảnh cáo, A Nguyệt yên tâm, chừng mực.”
Lam Nguyệt gật đầu, thì là .
Ăn một chút bánh ngọt và uống , Lam Nguyệt liền chút buồn ngủ.
“A Nguyệt, ngươi tựa mà ngủ !” Diệp Nhan Cẩn tự tiến cử, trực tiếp cạnh Lam Nguyệt, vỗ vỗ vai.
Lam Nguyệt bật , cũng gì, trực tiếp tựa , nhắm mắt .
Diệp Nhan Cẩn Lam Nguyệt tựa như , sự trống rỗng trong lòng, lập tức lấp đầy.
Xe ngựa lắc lư, lâu , Lam Nguyệt mở mắt , liền phát hiện nơi đang ở là xe ngựa.
“Tỉnh ?” Diệp Nhan Cẩn đặt Yến Sào Ngân Nhĩ Canh xuống, liền phát hiện Lam Nguyệt tỉnh.
Lam Nguyệt xuống giường, “Ừm, chúng đến nhanh ? Sao ngươi gọi dậy.”
“Uống chút Yến Sào Ngân Nhĩ Canh .” Diệp Nhan Cẩn múc cho nàng một bát, “Ta nỡ đánh thức ngươi.”
Lam Nguyệt nhấp một ngụm , súc miệng xong, mới uống Yến Sào Ngân Nhĩ Canh.
Vị ngon.
“Đây là trang viên của ngươi.”
Uống xong một bát, Diệp Nhan Cẩn tự nhiên múc thêm một bát nữa cho nàng.
“Ừm, khí ở đây, môi trường đều , thích hợp để ngươi trồng những thứ ngươi .”
Lam Nguyệt uống mấy bát, ăn thêm chút bánh ngọt, lúc mới no.
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Đã qua nửa giờ Thân.”
Lam Nguyệt khẽ gật đầu, “Ra ngoài dạo một chút .”
Diệp Nhan Cẩn ừ một tiếng, dậy, chủ động nắm lấy tay Lam Nguyệt, thích mười ngón đan .
Lam Nguyệt nhướng mày, “Gan lớn hơn ít đấy.”
Diệp Nhan Cẩn một tiếng, “Đều là A Nguyệt ban cho.”
Lam Nguyệt khẽ .
Diệp Nhan Cẩn nàng huấn luyện , ít nhất cần nàng gợi ý nữa.
Hai rời khỏi phòng, liền dọn dẹp bát đũa.
như lời Diệp Nhan Cẩn , trang viên , quả thực thích hợp để trồng trọt.
“Đây là khu trồng , đây là ớt, đầu thấy quả của chúng đỏ rực, mùi vị chút cay, liền cho hái một ít về nghiên cứu, thể dùng để nấu ăn, liền cho trồng một vùng lớn.”
Diệp Nhan Cẩn dẫn Lam Nguyệt một vòng quanh hai mươi mấy mẫu ruộng đất.
Hoàng hôn buông xuống, một đôi bích nhân, trông như một bức tranh.
Những ẩn trong bóng tối, khỏi cảm khái, thiếu chủ độc mười mấy năm của bọn họ, cuối cùng cũng trong lòng .
Hơn nữa, hai xứng đôi.
Lam Nguyệt xem xét một lượt, cũng kế hoạch.
Ở đây nước, thổ nhưỡng cũng màu mỡ, trồng chút tiểu mạch, chẳng thành vấn đề.
nuôi cấy mạ non thì chút khó khăn, đặc biệt là với những hiểu, tốn ít công sức để dạy dỗ.
Suốt cả đêm.
Lam Nguyệt đều suy nghĩ xem nên nuôi cấy mạ non thế nào.
Tích tích tích…
Hệ thống gian danh sách bạn bè gửi tin cho nàng.
Lam Nguyệt vội vàng mở khung chat.
Là một bạn của Thời Đại Tinh Tế.
Thời Đại Tinh Tế: Lam cô nương ở đó ? Muốn đổi một ít đồ ăn với ngươi ( nũng)
Lam Nguyệt lập tức trả lời: Có, ngươi đổi gì với ?
Thời Đại Tinh Tế: Đồ ăn, đồ ăn gì cũng .
Lam Nguyệt nghĩ nghĩ: Ngươi dịch thuốc nuôi cấy mạ non, tức là loại giúp hạt giống nhanh chóng phát triển mà tác dụng phụ ?
Thời Đại Tinh Tế: Có !! Ngươi bao nhiêu??
Lam Nguyệt trả lời, nhanh chóng tìm một đống đồ ăn vặt, đóng gói gửi cho Thời Đại Tinh Tế, đó nàng trả lời: Ngươi cứ cho , đồ ăn gửi cho ngươi .
Thời Đại Tinh Tế: Tốt , đa tạ Lam cô nương, đơn giản là quá thích những món ăn vặt !
Thời Đại Tinh Tế: Ta gửi cho ngươi một trăm chai, chỉ cần một giọt, hòa nước sạch, rắc lên hạt giống trong đất, chỉ một đêm là thể nuôi trồng thứ ngươi , hiệu quả lắm đó~
Thời Đại Tinh Tế: Hơn nữa, còn tặng ngươi một món bảo bối tự vệ, hy vọng ngươi sẽ thích.